Chương 42: (Vô Đề)

Hồi lâu sau, Tiêu Phàm mới bước lên lầu, đẩy cửa bước vào.

Nhìn thấy cái hộp trong tay hắn, Vệ Đằng chỉ cảm thấy thật chướng mắt.

Tiêu Phàm nhận ra Vệ Đằng không vui, giải thích: "Diệp Kính Văn đưa cho anh, bảo là quà tặng." Nói xong liền kéo ngăn tủ ngay đầu giường, bỏ hộp vào.

Vệ Đằng liếc mắt nhìn, thấy trong tủ còn một chiếc hộp tương tự.

"Cái kia là của Lâm Vi cho trước khi đi, bọn họ thật là, tặng đồ cũng ăn ý như vậy." Tiêu Phàm khẽ thở dài, ngồi lại giường, ôm lấy Vệ Đằng, đặt cằm trên vai hắn.

Vệ Đằng dựa vào hắn, thấp giọng nói: "Hình như là đồ rất quý, anh cất đi, không dùng sao?"

"Anh không quen đeo đồng hồ."

"À."

Đồng hồ đeo tay rất quý, chẳng biết hiệu gì, nhìn bao ngoài có vẻ như giá không rẻ.

Vệ Đằng vốn cho rằng con người lạnh lùng như Tiêu Phàm, sẽ chẳng có ai tặng quà cho hắn, thì ra là tự mình đoán bậy, quà của mình cũng không phải thứ duy nhất hắn nhận được, còn có nhiều hơn, tốt hơn nữa.

Hai con người có địa vị tương tự hắn, quà tặng có lẽ hợp tâm ý Tiêu Phàm hơn, không mang là do luyến tiếc, hay là trong hai cái chẳng biết chọn cái nào?

Trong lòng Vệ Đằng đau đớn, cũng không nói ra lời, yên lặng mặc hắn ôm lấy.

Sau hồi lâu, Tiêu Phàm mới nhẹ nhàng hôn lên mặt Vệ Đằng, "Ngủ sớm một chút đi."

"Ừm." Vệ Đằng cũng không muốn nói chuyện gì nhiều, vén chăn lên giường.

Nhắm mắt lại, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ lung tung, chẳng thể ngủ được.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Phàm nhẹ nhàng vươn cánh tay ôm eo Vệ Đằng, thấp giọng nói: "Em không ngủ đi?"

Vệ Đằng cũng không biết nên gật đầu hay nên tiếp tục giả vờ, đành phải im lặng nằm trong ngực hắn, không nói lời nào.

Tiêu Phàm nói tiếp: "Hôm nay Diệp Kính Văn đến tìm anh, anh biết trong lòng em không thoải mái, lại ăn giấm à?"

"Ừ…" Vệ Đằng thản nhiên thừa nhận, ghen thì ghen, có gì không đúng chứ, là do các người quá mập mờ, chọc vào mắt tôi.

Tiêu Phàm bị sự trực tiếp của Vệ Đằng chọc cười, nhẹ nhàng hôn lên tóc Vệ Đằng, "Anh không muốn chúng ta biến thành như Diệp Kính Văn và Lâm Vi, đem tình yêu biến thành thù hận, giày vò đối phương cũng giày vò chính mình. Hai người ở bên nhau, phải tin tưởng vào đối phương, hiểu không?"

Vệ Đằng gật đầu, cầm tay Tiêu Phàm: "Hiểu, em sẽ không hận anh, bất kể sau này thế nào, em cũng sẽ không đâu."

Tiêu Phàm sáp lại hôn môi Vệ Đằng, dán vào đôi môi dịu dàng nói: "Ngủ đi, ngày mai thức dậy, tâm tình sẽ lại tốt đẹp thôi."

Vệ Đằng ừ, an tâm nhắm mắt lại, nhanh chóng thiếp đi.

Tiêu Phàm lại khó ngủ được.

Diệp Kính Văn và Lâm Vi, hai người bọn họ đều có tính toán và nguyên tắc quá nhiều, một lần yêu thương là vô số sách lược, đến cuối cùng, mất đi lòng tin với nhau, không thể từ bỏ nên mới đày đọa nhau.

Nhưng Vệ Đằng lại chung quy bất đồng, suy nghĩ của cậu ấy rất đơn giản, tính cách lại thẳng thắng, tựa như hôm nay khi thấy Diệp Kính Văn bước từ phòng tắm ra, cũng chỉ ngây người giây lát, nghe mình giải thích xong liền nhanh chóng hiểu được, cũng không so đo nhiều, không nghi kỵ lung tung.

Yêu đương với người như vậy, thật sự rất thoải mái nhẹ nhàng.

Tiêu Phàm thở ra một hơi thật dài, chẳng biết tại sao, nghe nhịp thở đều đều của Vệ Đằng, lòng mơ hồ lại cảm thấy có chút bất an.

Đến tận bây giờ, Tiêu Phàm còn giấu Vệ Đằng một chuyện rất quan trọng.

Tiêu Phàm không thể xác định, chuyện này có đủ uy lực để phá hỏng đến tình yêu mà mình và Vệ Đằng đã rất vất vả mới tạo dựng nên không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!