Sau khi kiểm tra mới biết được Vệ Đằng bị viêm dạ dày cấp tính.
Tiêu Phàm ở cạnh hắn lúc tiêm ở bệnh viện, suốt buổi chiều nửa bước không rời, chuyện làm thủ tục hoãn thi tạm thời để sang một bên.
Vệ Đằng không muốn làm ảnh hưởng Tiêu Phàm viết luận văn, chính mình lại lỡ mất kỳ thi, vì vậy chờ khi khỏe lại, liền chạy đến phòng giáo vụ làm thủ tục hoãn thi.
"Nếu hoãn thi thì phải báo trước, thời gian thi của em đã qua mất rồi." Giáo viên ở phòng giáo vụ mỉm cười.
"Em bị viêm dạ dày cấp tính, đột ngột phát bệnh, trước đó làm sao dự liệu được ạ? Cô à!" Vệ Đằng cũng cười rất rực rỡ, "Vấn đề cụ thể nên phân tích cụ thể, đúng không."
"Vậy phải có chứng nhận của bệnh viện."
"Không thành vấn đề, em đi lấy chứng nhận, cám ơn cô ạ."
Vệ Đằng cúi người chào, quay đầu lại đến bệnh viện làm giấy chứng nhận.
Trên đường về, điện thoại vang lên, là Chu Vũ gọi đến.
"Anh em à, lúc nào cậu về trường? Học kỳ trao đổi đến hạn rồi nhỉ?"
Vệ Đằng cười hắc hắc, "Học kỳ sau nữa tớ mới về, vì viêm dạ dày nên có một môn bỏ thi, có thành tích mới về được."
"Phi, cậu thật sự bị viêm dạ dày hay là vì cố ý muốn ở thêm mấy ngày cho nên giả bộ đấy?"
Vệ Đằng nghiêm túc gật đầu: "Thật mà."
"A? Vậy bây giờ dạ dày ổn chưa?"
"Tốt rồi. Cậu gọi điện thoại liền chỉ vì hỏi cái này?"
"Không phải, hôm nay tớ muốn nói với cậu một chút về chuyện bảo nghiên."
Một chiếc xe hơi xẹt nhanh qua bên cạnh, phát ra tiếng kèn chói tai, Vệ Đằng cau mày mắng: "Phi, đồ lái xe dỏm." Chuyển sang đường nhỏ trở về, vừa đi vừa cùng Chu Vũ nói chuyện điện thoại: "Cậu mới vừa nói gì? Bảo nghiên?"
"Đúng, tựu trường học kỳ sau sẽ phải làm đơn xin rồi, năm tư không có khóa, chỉ chuẩn bị luận văn hoặc là thi nghiên, cậu định thế nào?"
Vệ Đằng ngẩn người, ngay sau đó thở dài nói: "Bảo nghiên không tới phiên chúng ta, chút thành tích này của tớ, đừng gây mất mặt là được rồi?"
"Ai nói không tới phiên vậy, tớ đi tra rồi, thành tích hai chúng ta đều đạt yêu cầu, vừa lúc sát biên, ha ha."
Vệ Đằng dừng bước, tìm tảng đá ngồi xuống, "Vậy cậu định đi xin à? Người đi xin cũng có một đám, cậu đừng mơ mộng hão huyền."
"Chuyện này thì không nhất định nha, rất nhiều người đi xin à, tớ và San San đều xin đến một trường rồi, thế nào, cậu cũng suy nghĩ đi?"
Vệ Đằng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Chuyện đó, tớ phải thương lượng cùng Tiêu Phàm đã."
"Tớ phi, vợ quản nghiêm nhỉ? Chuyện này cũng phải thương lượng."
"Đó là, tớ phải suy nghĩ mà, chờ tớ nghĩ kỹ, tớ điện thoại cho cậu nha, cám ơn."
Đến phòng giáo vụ, đưa tờ giấy chứng nhận của bệnh viện cho giáo viên, sau khi làm xong thủ tục hoãn thi, Vệ Đằng thuận tiện hỏi thăm thử về chuyện bảo nghiên.
Trường và khoa hóa đại học T có hợp tác trao đổi sinh, nhưng không có hạng mục bảo nghiên, xem ra muốn tới đây bảo nghiên theo Tiêu Phàm là không thể thực hiện được, lại không muốn rời hắn, đành nghĩ biện pháp khác vậy.
Mấy ngày nay hắn đang bận rộn viết luận văn, hình như cũng được mấy phần rồi, tạm thời không nên phiền hắn.
Vệ Đằng nghĩ như vậy, liền trở về túc xá, cùng Chu Ngư thi thí nghiệm xong chơi trò chơi offline cậu ta giới thiệu.
Chết trên tay đại Ma vương, màn ảnh xuất hiện một hàng chữ lớn: "Xin lỗi, bạn đã trượt, tổn thất 2000 điểm kinh nghiệm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!