Chương 32: (Vô Đề)

Vệ Đằng ngồi trên giường lấy hơi, hung hăng siết chặt nắm tay.

Đầu tiên loại bỏ Tiêu Phàm, bây giờ người ta đang tiêu dao sung sướng cùng Lâm Vi mà, ai quan tâm Vệ Đằng cậu sống hay chết.

Sau đó, chắc chắn không phải là em gái mình làm, em gái một ngu hai đần, thứ ba không tử tế, hơn nữa con gái lớn như vậy, chắc chắn không dám cởi đồ người khác, hồi bé từng đánh mông nó, trong mắt nó không thể không có người anh trai này được.

Chu Ngư về nhà rồi, không thể nào đột nhiên xông ra được.

Chu Vũ và Ngưu San San đi chơi, còn chưa về chứ?

Vạn nhất trở lại rồi thì sao?

Vệ Đằng cắn răng, khả năng Chu Vũ là lớn nhất.

Hai người cùng nhau lớn lên, lúc bé còn tắm cùng nhau, ngay cả lúc lớn, trước khi mình thích Tiêu Phàm rồi đột nhiên biến thành gay, vẫn tắm cùng nhau.

Anh em tốt, tuy hai mà một.

Nhưng cậu cũng không cần khoa trương như vậy chứ? Chỗ đó cậu cũng rửa giúp tớ? nghĩa khí huynh đệ này có phải là cao quá đầu rồi không? Cậu cũng không thấy ghê tởm à?

Vệ Đằng nhớ tới liền nổi trận lôi đình, vốn là chuyện phát sinh loại quan hệ đó với Tiêu Phàm cũng không muốn để kẻ nào biết được.

Bây giờ tốt rồi, không chỉ biết, còn được người ta xử lý hậu sự, nhìn đến rõ ràng.

Ta phi, sớm biết thì dù có mệt mỏi hơn nữa, cũng phải ráng tắm trước rồi hẳn ngủ.

Nhưng vì cái gì, trong mơ mơ màng màng, lại cảm giác như có ai đó hôn mình?

Sống lưng Vệ Đằng nổi đầy gai óc, quần áo đang mặc tựa như đột nhiên mọc gai, đâm đến toàn thân ngứa ngáy.

Vội vàng bò xuống khỏi giường, vào phòng vệ sinh thay quần áo, vẫn còn cảm thấy sởn gai óc.

Mặc dù lớn lên cùng Chu Vũ, nhưng chỗ đó của mình bị hắn đụng vào, Vệ Đằng liền cảm thấy ghê tởm muốn nôn.

Chu Vũ sau khi vào cửa liền nhìn thấy Vệ Đằng mang bộ mặt hung thần ác sát ngồi giữa phòng.

Giật mình, "Ai ya, tớ nói cậu ngồi đây làm môn thần à, hung dữ như vậy, nhìn chằm chằm tớ làm gì?"

"Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng mà sau này nếu không có sự cho phép của tớ, cậu đừng tùy tiện mà chạm vào người tớ."

Vệ Đằng hét lên, Chu Vũ cứng đơ rút bàn tay đang định vỗ vai cậu ấy lại, "Eh, chạm cậu?"

Chu Vũ nhìn toàn thân Vệ Đằng một lần, sau đó lắc đầu, "Ít nhất là trong hôm nay, thể xác này của cậu, tớ chưa từng chạm qua."

Vệ Đằng sửng sốt, "Cậu không có, vậy ai tắm cho tớ?"

"Cậu nói gì? Ai tắm cho cậu? Cậu bị mộng du à?" Giơ tay quơ quơ trước mắt hắn, lại thấy Vệ Đằng liếc nhìn quần áo và đồ lót đang treo ngoài ban công, đau thương cười một tiếng...

"Đúng vậy, tớ bị mộng du, tốt nhất là mộng du thôi."

Ngày mồng 5 tiễn Chu Vũ và Ngưu San San đi, đón Chu Ngư về trường.

Vệ Đằng bề ngoài vẫn nhiệt tình sáng sủa, nở nụ cười rực rỡ, tiếc là, mỗi đêm khi ngủ lại bám chặt ra giường.

Đáng sợ quá.

Chính là thà nghĩ đến thần thần quỷ quỷ các loại cũng quyết không tin có tí ti khả năng nào là Tiêu Phàm.

Bởi vì, đã quá tuyệt vọng với y, đã bị y tổn thương quá sâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!