Vệ Đằng bước từng bước quay về, đột nhiên thấy phía trước có hai người đi tới, chính là Ngưu San San và Chu Ngư đang cười đùa với nhau.
Vội tìm một gốc cây để trốn.
Không muốn để cho đồng đảng thấy bộ dáng tinh thần sa sút này của mình, đưa đến cửa bị người ta ăn đến xương cốt cũng không còn, lời này đánh chết hắn cũng không nói ra miệng, mất mặt quá rồi, tự bản thân hiểu là đủ rồi.
Đợi hai người họ cười đùa đi qua, lúc này Vệ Đằng mới hít một hơi thật dài, xoay người, đổi sang một con đường vắng hơn mà đi.
Vừa nãy trên con đường về ký túc xá kia gặp học sinh hơi nhiều, gặp phải người quen quả thật sẽ lúng túng.
Vết hôn trên cổ vẫn còn, người sáng suốt nhìn qua sẽ biết, cũng đâu thể nói toàn bộ do muỗi đốt được.
Đổi đường dù xa một chút, nhưng lại rất ít người. Vệ Đằng cũng không cần lo người ta thấy tướng đi kỳ quặc của mình, an lòng mà khập khễnh bước về phía trước.
Chỗ phía sau vô cùng đau đớn, tối qua phóng túng quá, không biết có bị rách không nữa.
Thở nặng nhọc, nhịn đau, tiếp tục đi về phía trước, lúc đi ngang qua nhà ăn quen thuộc, không nhịn được lại liếc mắt nhìn.
Chỉ một ánh nhìn này, Vệ Đằng đã hối hận đến ruột cũng hóa xanh.
Không nên nhìn.
Hình ảnh kia quá chói mắt, quá tổn thương người.
Sớm biết sẽ nhìn thấy bọn họ ngồi trong nhà ăn kia, Vệ Đằng có móc mắt ra cũng sẽ không nhìn tới.
Trong nhà ăn, vị trí hắn từng ngồi cùng Tiêu Phàm uống rượu, có hai người.
Từ góc độ của Vệ Đằng, vừa lúc có thể nhìn thấy rõ một bên mặt bọn họ.
Một người cúi đầu uống trà, người còn lại cười như xuân phong đắc ý, đôi môi mở ra khép lại kia đang nói chuyện.
Không biết họ nói gì, người đối diện ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau cười.
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, vẫy đến trên mặt bọn họ.
Bức tranh xinh đẹp hài hòa như thế.
Hai người bọn họ đều chói mắt như thế, vô luận trang phục, thưởng thức, đều là nhân trung chi long.
Ngồi cùng nhau thực xứng đôi.
Tiêu Phàm và Lâm Vi.
Rất tốt nha.
Bây giờ người ta chia tay rồi, quay lại, vừa lúc có anh ở đó, Tiêu Phàm.
Hắn có bị sự chờ đợi nhiều năm của anh làm cảm động, nhìn anh xem, cười vui vẻ như vậy.
Chói mắt đến vậy mà.
Vệ Đằng vịn cây, hít sâu một hơi, né khỏi phòng ăn, chuyển hướng quay về ký túc xá.
Đi lâu vậy, quen rồi, chỗ xấu hổ phía sau đau đến chết lặng, ngược lại chẳng còn cảm giác gì nữa.
Chẳng qua là hai chân có hơi nhũn ra, bước chân không vững, giống như bước trên mây. Mỗi bước đi đều cảm giác như mình sắp ngã nhào.
Cố gắng để bản thân đừng suy nghĩ nữa, nhưng mà, Tiêu Phàm và Lâm Vi ở cùng nhau là sự thật, đâm đến trái tim thật đau, kéo theo bao tử cũng phát đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!