Tiêu Phàm xếp hàng nhận nước nóng, mùi mì gói xông lên khiến đầu óc y có điểm choáng váng.
Vẫn còn chưa ăn đã bị mùi cay gay mũi làm cho toàn thân khó chịu, nhưng mà trước mặt Vệ Đằng trực tiếp ném xuống cũng không tốt, vì vậy, cau mày tiếp tục ăn mì gói cay muốn chết kia.
Lúc ăn xong, cảm thấy trong dạ dày một đường cuồn cuộn, trong miệng tràn ngập vị cay làm Tiêu Phàm nhăn chặt đầu chân mày.
Vệ Đằng nghĩ Tiêu Phàm thật thú vị, ăn mì gói, biểu cảm đó, giống như đang nuốt dao nhỏ vậy.
Rõ ràng cay gần chết, vẫn còn sĩ diện chịu khổ sở, vì hình tượng, không chịu phun ra, lè lưỡi thổi thổi, nghiêm mặt đen chịu đựng cảm giác khó chịu.
Tiêu Phàm như vậy, ở trong mắt Vệ Đằng đột nhiên có vẻ thú vị.
Thì ra, người này cũng không phải là quá không hiểu được phong tình nha, … ít nhất… cũng đã ăn hết mì gói đưa cho, ít nhất cũng không nôn mửa ra trước mặt mình.
Có lẽ là vì nguyên nhân có lịch sự có giáo dục nha.
Vệ Đằng nhìn Tiêu Phàm ngồi ở hành lang, im lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, vì vậy cũng đứng dậy đi qua, ngồi đối diện y.
"Ăn no rồi chưa? Cái kia của tôi vẫn còn."
Muốn cố ý đùa y thử, như trong dự liệu, đối phương lại nhíu mày, vẻ mặt khổ sở, "Thôi đi, ăn no lắm rồi."
"Vậy, tôi đây đi ăn." Vệ Đằng lưu lại cho đối phương một gương mặt tươi cười rực rỡ, ra cửa trạm đi lấy nước, sau khi về thì ngồi trước mặt Tiêu Phàm , mùi mì gói lại tỏa khắp nơi khiến Tiêu Phàm không chịu nổi nữa, vì vậy, xoay người đi vào, tựa trên chăn.
Mà Vệ Đằng lại ăn bát mì gói thập phần ngon lành, làm người ta cứ nghĩ hắn đang ăn cao sơn mỹ vị.
Hắn hình như là người rất dễ thõa mãn, món ăn bình thường, trò chơi nhàm chán, đều có thể khiến hắn cười đến mức thõa mãn. Tiêu Phàm nghĩ, người như vậy, nhất định sống rất vui vẻ, mặc kệ là dưới hoàn cảnh nào, hắn đều có thể tìm được lạc thú cho mình.
Nói dễ nghe thì là lạc quan, nói khó nghe một chút, chính là tầm thường, không chí hướng.
Tiêu Phàm cũng không biết vì sao lại nhìn hắn không quen mắt.
Ngoại trừ vóc người cũng được, những cái khác, chẳng có chỗ nào thuận mắt.
Hắn cười như quỷ hút máu, ăn như heo, rống to kêu to không tu dưỡng, nhiệt tình quá mức khiến người ta thấy phiền, không biết nhìn sắc mặt người khác, không thẩm mỹ, đến cái tên cũng rất quái dị.
Nhìn hắn không quen mắt, có lẽ là do tính cách bản thân cùng hắn cách biệt quá xa sao.
Nhưng điều kỳ quái là, ở bên cạnh hắn, ngoại trừ tâm phiền thì vẫn còn có một loại cảm giác thoải mái.
Tiêu Phàm không nghĩ ra nên cũng không thèm nghĩ nữa.
Vệ Đằng sau khi ăn mì gói xong, bưng bát uống nước canh ừng ực đến thấy đáy, sau đó xoa xoa bụng, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, thoải mái.
Tiêu Phàm nhìn bóng lưng hắn rời đi, lắc đầu có chút bất đắc dĩ.
Mình thật không thể hiểu nổi loại động vật này, bởi vì, chỉ số IQ không cùng đẳng cấp.
Lúc Vệ Đằng trở về, lại ở trên giường, cầm lấy MP3 Tiêu Phàm đặt trên bàn lên nghe.
Quay đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài, hoang sơn dã lĩnh, khô đằng cổ thụ, thật nhàm chán, vì vậy, liền dựa vào chăn để nghỉ trưa.
Khoảng mười phút sau, Tiêu Phàm chán nản mở mắt, ngó sang vị ngồi bên cạnh mang tai nghe đã ngủ say sưa, có chút phiền muộn đảo mắt xem thường.
Hắn là heo, ăn xong thì ngủ, trong tai nghe tiếng nhạc ầm ĩ vậy mà cũng ngủ được.
Tạp chí đã xem xong rồi, vì vậy, bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra, trò chơi trên di động? Cái trò ấu trĩ ấy, mình không thèm chơi, lấy di động lên mạng? Đáng tiếc, xe lửa thường xuyên chui vào hang núi, tín hiệu không tốt. Đột nhiên phát hiện ở trên góc trái có dấu hiệu nhận tin, mở ra xem là tin nhắn của Lâm Vi.
"Lâm vi chúc cậu quốc khánh vui vẻ, trải qua ngày nghỉ thoải mái."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!