Nghe xong lời Vệ Đằng, Chu Vũ chỉ là ra sức siết bờ vai hắn.
Sau hồi lâu mới thở ra một hơi, kìm nén dục vọng muốn tặng hắn một đấm, nhẹ giọng nói: "Cậu vẫn chưa từ bỏ đúng không?"
"Trước kia chưa từng thích ai, lần đầu tiên thích một người, dĩ nhiên là không thể quên được, ha ha." Vệ Đằng có hơi lúng túng nắm ót, "Cậu có phải cảm thấy tớ rất vô dụng không?"
Chu Vũ buông tay, lại thở ra một hơi, "Thật ra thì, nếu là dễ dàng buông tay như vậy, chỉ có thể nói cậu thích không đủ sâu."
"Tớ cũng cảm thấy vậy." Vệ Đằng gật đầu đồng ý.
"Vậy cậu cảm thấy có còn cơ hội với y không?"
"Cơ hội ngược lại không có hy vọng xa vời, tớ chính là nghĩ, tối thiểu hảo tụ hảo tán đi, đưa quà sinh nhật cho anh ta, sau này không cần ẩn núp như gặp kẻ thù nữa, cũng coi là một hồi quen biết."
Mắt thấy Vệ Nam và Ngưu San San đi về phía này, Vệ Đằng ngậm miệng không nói, giả vờ như chẳng có gì, tiếp tục theo hầu hai cô nữ sinh điên cuồng.
Buổi tối sau khi trở về, bởi vì Tiểu Ngư về nhà nên trong ký túc xá chỉ còn Vệ Đằng và Chu Vũ.
Hai người trợn mắt nhìn nhau thật lâu cũng không nói lời nào, cuối cùng Vệ Đằng không chịu nổi nữa phải phá vỡ không khí trầm mặc.
"Tớ nói Đại Vũ à, cậu đừng bắn X
-quang nữa, chút ruột gan của tớ cậu còn không rõ sao? Ánh mắt kia của cậu giống như lưỡi kiếm sắc bén vậy, biết không?" Vệ Đằng bị hắn nhìn đến hoảng sợ, không thể làm gì khác hơn là hít mũi một cái, thật thà cung khai, "Tớ là có tư tâm, tặng quà cho y là quyến rũ y, cuối cùng thử lại lần nữa."
Chu Vũ xuy một tiếng, "Tớ biết ngay mà."
"Hắc hắc, cậu cũng nói rồi, sao có thể dễ dàng buông ra như vậy, mặc dù lần bày tỏ trước bị y từ chối, nhưng tớ vẫn muốn thử lần nữa, có thể là hôm đó tâm tình y không tốt. Tớ thử lại lần cuối, vẫn không được, tớ sẽ hết hy vọng."
Chu Vũ nhìn chằm chằm Vệ Đằng, bất đắc dĩ nói: "Vậy cậu cứ thử đi, đâm đầu vào tro than thì đừng tìm tớ khóc."
"Đó là, theo đuổi người ta thì phải vững như bàn thạch chứ, ban đầu cậu quấn lấy San San không phải cũng quấn hết nửa học kỳ sao."
Chu Vũ gật đầu một cái, vỗ nhẹ bả vai Vệ Đằng, "Anh em à, cậu định tặng y cái gì?"
"Anh ta rất thích đọc sách, tớ định mua quyển sách cho anh ta."
Chu Vũ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Tớ còn tưởng cậu định tặng xuân dược, bá vương ngạnh thượng cung[R.A.P.E] kia."
"Cậu đúng là miệng chó không ói ra ngà voi! Tặng xuân dược cái thí, tớ còn tặng hỏa dược."
"Ha ha, vậy tớ đi mua sách với câu ha, ngày mai?"
"Không cần, cậu đi với San San nhà cậu, tớ bảo em gái tớ đi cùng là được rồi."
"Nga, cũng tốt, hai thằng con trai cùng đi mua sách, cũng thực kỳ quái." Chu Vũ cười cười đầy hàm ý, bị Vệ Đằng trừng mắt: "Lão tử muốn đoạn, cũng không đoạn với cậu."
Ngày hôm sau, khí trời quang đãng.
Sáng sớm, Vệ Đằng liền lôi em gái đến nhà sách mua sách.
Vệ Nam mơ hồ cảm thấy vẻ mặt anh trai có gì đó không đúng lắm, cũng không nói ra, đi theo hắn đến nhà sách gần đó.
Vệ Đằng chạy đến khu vực sách luật, Vệ Nam đã biết hắn đến làm gì, phức tạp mà liếc nhìn tấm lưng hào hứng chạy loạn khắp nơi của anh hai, trong lòng Vệ Nam cũng rất khó chịu.
Vệ Nam hít sâu một hơi, để thanh âm trầm tĩnh lại một chút: "Anh hai, anh đang tìm sách gì vậy?"
"Anh cũng quên rồi, quyển đó bị mượn mất ở thư viện, còn chưa được trả nữa, gọi là luật pháp cái gì cái gì ấy?" Vệ Đằng chuyên tâm lật, tìm một hồi vẫn chưa tìm được quyển mình muốn.
Vệ Nam cắn răng: "Là cho Tiêu Phàm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!