Nhìn Vệ Đằng vẫn cúi đầu uống rượu trước mặt, mặt hắn đỏ bừng bừng, Tiêu Phàm chợt đến một trận đau lòng.
Cậu ấy nhất định không biết vừa rồi chỉ là diễn trò, cậu ấy nhất định tin rằng mình quan tâm nhiều đến Diệp Kính Văn.
Tận sâu trong tim có một giọng nói đang kêu gào, cậu ấy đơn thuần như vậy, mi không nên lừa cậu ấy như thế, tổn thương cậu ấy, không nên đối xử với cậu ấy như vậy!
Nhưng lý trí tự nói với bản thân, rất nhiều chuyện phải khoái đao trảm loạn tê liệt.
Tình cảm của Vệ Đằng đối với mình đặt rõ ràng trên mặt, không thể trơ mắt nhìn cậu ta càng lún càng sâu, như vậy đối với cậu ta lại càng tàn nhẫn.
Lại tiếp tục, hắn sẽ đau khổ hơn.
Không muốn trực tiếp cự tuyệt hắn khiến hắn khó xử, cho nên lần nữa ở cạnh chọc sườn, tỏ rõ lập trường của mình.
Nhưng Vệ Đằng lại sống chết không buông, người này, cố chấp khiến người ta bất đắc dĩ lại đau lòng.
Hy vọng hắn có thể hiểu nỗi khổ tâm của mình, có thể thừa dịp còn sớm buông tha, đối với hai người đều tốt.
"Tiêu Phàm… anh cùng Diệp Kính Văn… quan hệ tốt lắm à?" Vệ Đằng vẫn cúi đầu, âm thanh nhẹ nhàng khiến người ta đau lòng.
"Đúng vậy, quan hệ của tôi với cậu ấy rất tốt, lời đồn về Hắc Bạch song lang cậu cũng từng nghe qua mà? Bối cảnh gia đình chúng tôi rất giống nhau, đều là làm kinh doanh, phương thức bồi dưỡng của người nhà với chúng tôi cũng rất gần, ngay cả tuổi thơ cũng đều giống đến khác thường. Chúng tôi là cùng loại người, cho nên, đề tài chung rất nhiều, lúc ở cạnh nhau nói chuyện phiếm rất hợp." Hiếm khi một hơi nói nhiều như thế, nhưng lại về Diệp Kính Văn, Vệ Đằng, cậu hiểu ý tôi không?
Tiêu Phàm vừa nói vừa nhìn Vệ Đằng, chỉ thấy hắn vẫn cúi đầu, cũng không có phản ứng gì quá lớn.
"Nga"
Vệ Đằng miễn cưỡng ứng một tiếng, đè nén sự chua xót trong mắt, tiếp tục rót ly rượu, giả vờ như chẳng để tâm mà uống tiếp.
Đúng vậy, các anh là người cùng thế giới, đều có thẩm mỹ cao như nhau, tao nhã như nhau, gia thế mạnh như nhau, hoàn cảnh sống như nhau. Các anh ở cạnh nhau tán gẫu rất vui cũng bình thường, nào giống tôi, ở trước mặt anh cũng không biết nói gì cho phải, những điều tôi nói sợ anh không có hứng thú, sợ anh cảm thấy thô tục, anh lại không thèm nói gì với tôi.
Sinh nhật hắn anh canh chuẩn thời gian, đúng 0h sáng, đặc biệt gọi điện thoại đường dài quốc tế chúc mừng, còn tôi? Xem là thứ gì?
Đối tượng bầu bạn lúc anh nhàm chán, lúc anh đau khổ buồn bực, như thế thôi sao?
"Tiêu Phàm, không còn sớm nữa, về thôi. Hôm nay uống rượu thật sảng khoái, a a." Mặt Vệ Đằng đỏ đến dọa người, lúc đứng dậy cũng lảo đảo muốn ngã.
"Cậu say rồi?" Tiêu Phàm vội vàng đỡ hắn, Vệ Đằng toàn thân vô lực, tựa vào ngực Tiêu Phàm cười khúc khích.
"Say cái thí á, lão tử nhiều năm như vậy còn chưa từng say, ha ha ha, hôm nay uống mới mấy ly liền say sao? Anh coi thường tôi quá nha…"
Tiêu Phàm liếc nhìn đống chai bia rải rác trên bàn, tìm nhân viên phục vụ tính tiền, sau đó đỡ Vệ Đằng ra cửa.
Gió lạnh thổi, Vệ Đằng tựa hồ như càng mơ mơ màng màng, bước đi lảo đảo, Tiêu Phàm buộc lòng phải giữ cố định hắn trong ngực, từ từ dìu đi.
"Hì hì, trong lòng tôi khó chịu, anh nói xem sao lại khó chịu như vậy chứ…"
"Giống như bị kim châm vậy, nga không, là bị kiến cắn, hắc hắc, kiến cắn toàn thân."
"Tôi việc gì muốn làm tình làm tội bản thân chứ, anh nói xem, có phải anh cảm thấy tôi đặc biệt dễ bị bắt nạt, ha ha, tôi cũng cảm thấy bản thân đặc biệt giống trái hồng (*), kỳ thực tôi cũng hiểu, tôi đây a, chính là rất dễ bị ăn hiếp…"
Vệ Đằng quả thật đã say rồi, đôi mắt mê man, bước chân không vững, miệng nói lung tung.
Tiêu Phàm để cho hắn tựa cả vào ngực mình, hắn còn không nhúc nhích, cảm giác giống như đang kéo một cái xác.
"Nôn…"
Vệ Đằng đột nhiên đẩy Tiêu Phàm ra, bám được một gốc cây lại bắt đầu nôn, nôn đến kinh thiên động địa, phun toàn bộ cơm tối ra hết.
Tiêu Phàm bước lên, vỗ nhẹ lưng hắn, "Không sao chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!