Chương 14: Bước ngoặt vở kịch đáng yêu

– Bước ngoặt vở kịch đáng yêu.

"Thật tình cảm nha. Tiêu Tinh, cậu có thấy được không? Hai người vừa nãy ấy." Đuôi sói của Vệ Nam lại bắt đầu ngoe nguẩy.

"Thấy rồi, nhưng tớ cảm thấy vóc dáng người cao giống anh tớ thế nào ấy." Tiêu Tinh rất nghi hoặc.

"Tớ cũng cảm thấy người thẹn thùng cúi đầu, bóng lưng có hơi giống anh tớ." Vệ Nam lắc lắc đầu, cười nói: "Ha ha, không thể nào, anh tớ là một ngọn núi lửa mà, làm sao có thể thẹn thùng, da mặt anh ấy siêu dày."

"Ừ, tớ cũng cảm thấy anh tớ không biết dịu dàng như vậy đâu, hoa mắt a hoa mắt, mau ăn thôi, lạnh rồi."

Hai người cùng ăn lẩu cay xong mới kéo chặt áo chạy về ký túc xá.

Gió rất lớn, Tiêu Phàm và Vệ Đằng cũng chạy nhanh hơn về hướng lầu nghiên cứu sinh.

Vệ Đằng khó hiểu là, Tiêu Phàm cầm hết đồ ăn trong tay, không có ý chia mình một nửa, chắc không phải là muốn ăn một mình, muốn phớt lờ mình đấy chứ?

Coi thường người ta thì cũng không thể coi thường đến mức này nha?

Đang buồn bực, Tiêu Phàm đột nhiên nói: "Đến chỗ tôi ăn cơm?"

Thái độ đột nhiên thay đổi làm Vệ Đằng có hơi khó thích ứng "Khụ, tôi còn cho rằng anh rất không muốn gặp tôi."

"Hở? Không cái gì?"

"Tức là ý chán ghét ấy."

"Ha ha, chúng ta có thể gặp nhau nhiều lần như vậy, cũng xem như có duyên rồi, đúng không?" Nụ cười của Tiêu Phàm có chút ý vị thâm sâu.

"À, là vậy."

Chớp mắt đến tòa lầu nghiên cứu sinh, Tiêu Phàm cười cười nhẹ nhàng, đưa cơm hộp cho Vệ Đằng, sau đó đem xe đạp vào gara, khóa lại.

Gió rất lớn, Tiêu Phàm ở trong gara, cách một bức tường, âm thanh tựa hồ bị thổi loãng, nhưng Vệ Đằng nghe được rõ rệt.

Y nói, tôi không ghét cậu.

Trong nháy mắt, phiền muộn tồn tại trong lòng bị quét sạch, cả người Vệ Đằng chợt trở nên có vẻ sáng láng.

Không ghét là tốt rồi, tốt quá đi.

Vệ Đằng hưng phấn đi theo sau Tiêu Phàm lên thang máy, nhưng không thấy khi Tiêu Phàm nhấn nút tầng 5, khóe miệng mỉm cười lạnh lùng.

"Đừng nghĩ rằng anh sờ vào lông sói còn cảm thấy đùa rất vui."

Vệ Đằng hưng phấn, đã sớm đem lời khuyên của em gái vứt ra Thái Bình Dương. Vui vẻ đi theo Tiêu Phàm đến phòng y.

Tuy nói rằng bây giờ chưa tối, nhưng thời tiết kiểu này, đa số mọi người đều chui vào hang ổ, hành lang vắng vẻ trống không, vang lên tiếng bước chân nhịp nhàng của hai người, bầu không khí có chút kỳ quái.

Tiêu Phàm mở đèn, sau đó một tiếng tách, cánh cửa phía sau đã bị khóa lại.

Vệ Đằng rụt cổ, đem khăn choàng quấn lại, nhìn bốn phía một lần, điều kiện ký túc xá nghiên cứu sinh quả nhiên rất tốt, Tiêu Phàm ở phòng đơn, có một phòng ngủ, còn có một căn bếp nhỏ nữa.

Bày biện trong phòng rất gọn gàng đơn giản, trên bàn bày vài quyển tạp chí, còn có một bộ trà cụ trắng.

Vệ Đằng ngược lại cũng không gò bó, tùy tiện ngồi trên ghế sô

-pha thừa dịp lúc Tiêu Phàm cởi áo khoác đi rót nước cho hắn, mở truyền hình chuyển đến kênh thể thao.

Tiêu Phàm nhanh chóng thu dọn xong mấy món mua ở nhà hàng, bày trên bàn, hai người vừa xem TV vừa ăn, Vệ Đằng thì thỉnh thoảng toát ra vài câu như ngon thật, lời khen thật không tệ, lúc đó, Tiêu Phàm lại khe khẽ mỉm cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!