Chương 11: Người đàn ông tao nhã

Sau khi kết thúc giai đoạn kiểm tra, Vệ Nam nói muốn mời anh trai ăn cơm, sẵn tiện giới thiệu chị em tốt của cô cho mọi người cùng quen biết.

Vệ Đằng đương nhiên nể mặt.

Sau đó cùng em gái đi đến căn phòng lầu hai của nhà hàng Ẩn Hồ, thấy hai vị mỹ nữ đã chờ sẵn ở đó.

Một cô gái có khí chất hơi kiêu ngạo, tóc ngắn, nhìn qua có vẻ tháo vát, người bên cạnh là dạng đáng yêu dễ thương, cột tóc đuôi ngựa.

"Người này là Kỳ Quyên, người này là Tiêu Tinh, khụ, đây anh tớ."

Vệ Đằng cùng hai cô gái rất tự nhiên chào hỏi, biết Tiêu Tinh là em gái Tiêu Phàm, vẫn đặc biệt nhìn nhiều, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.

"Anh không quá giống với Nam Nam miêu tả nha." Lúc Tiêu Tinh cười lên, trên mặt có hai lúm đồng tiền, rất đáng yêu.

"Phải… ha ha…"

"Đúng vậy, bề ngoài nhìn qua rất nhã nhặn."

Nhã nhặn?!

Vệ Nam phụt một tiếng, phun ngụm trà đến người đối diện, Kỳ Quyên nhanh tay lẹ mắt dùng cây quạt cản lại.

"Vệ Nam, cậu kiềm chế một chút đi." Kỳ Quyên liếc cô một cái, Vệ Nam áy náy ném cho nàng một gói khăn giấy, quay đầu nói với Tiêu Tinh: "Anh ấy khác nhã nhặn, cậu không biết sự nhiệt tình kia của anh ấy đâu, có thể đem cậu thiêu cháy ấy."

"A, anh cùng anh trai em đi du lịch, mấy ngày ở chung có tốt không?"

"À, rất tốt." Vệ Đằng cúi đầu, trên mặt giống như không có việc gì nhưng trong lòng bắt đầu dậy sóng, mấy ngày đó, quả thật sống chung rất tốt mà…

"Vậy là tốt rồi, em đưa vé cho anh ấy vốn là muốn tác hợp cho anh ấy cùng Nam Nam, không ngờ đem hai người kéo vào đi cùng, em lo anh sẽ chọc đến ảnh… anh ấy người rất đáng sợ."

"Không đâu, anh cảm thấy rất…" Vệ Đằng cố gắng đem hai chữ "đáng yêu" đè ép xuống, cười hắc hắc, "rất… tốt… mà"

Kỳ Quyên đột nhiên nói nghiêm túc: "Tại khoa Luật của bọn em, đàn anh Tiêu Phàm là một truyền thuyết."

"Truyền thuyết? Nói như thế nào?" Lòng hiếu kỳ mạnh mẽ khiến Vệ Đằng buột miệng nói ra, tại ánh mắt của Vệ Nam, phản ứng của anh trai có hơi quá nhạy cảm.

"Trước đây thời gian anh ấy học chính quy, ở công tác đoàn quen biết nhiều người, nói năng cũng rất lịch sự, nhưng ai biết đến giai đoạn thạc sĩ, thì độc lai độc vãng, cả ngày đi theo giáo sư làm đề tài, không giao tiếp với ai, nhìn thấy bọn em tối đa cũng chỉ gật đầu chào."

"Thật à? Ha ha…" Một mình y hẳn là rất cô đơn, không biết có chịu giao tiếp với mình không. Vệ Đằng nghĩ vậy, thuận tiện thăm dò sở thích của Tiêu Phàm: "Tiêu Phàm y rất thích yên tĩnh à?"

Ba cô gái cùng nhau ngẩng đầu nhìn hắn, Vệ Đằng cười rất thoải mái, giấu đi sự quan tâm quá mức của bản thân: " Mấy ngày ở cùng y, thì cảm thấy anh ta rất ghét người khác làm ồn, thích sự yên tĩnh."

Kỳ Quyên gật đầu thấu hiểu, "Đúng vậy, cái kiểu "gần tôi rồi chết", những nữ sinh muốn theo đuổi anh ta đều bị dọa bỏ chạy trở về. Cả ngày chôn trong thư viện, cũng không tham gia những buổi party, tâm tư toàn bộ đều đặt trên việc học."

"Anh em có hơi u uất, Tiêu gia em đời này chỉ có hai người chúng em, anh ấy cũng không để ý em." Tiêu Tinh lại bắt đầu oán trách.

Vệ Đằng đạp em gái một cái dưới bàn, nháy mắt ra hiệu: có một người anh trai tốt, làm dáng à?

Vệ Nam lập tức gục đầu xuống giống như quả cà trúng sương.

Người anh này của mình tuy rằng quan tâm mình, nhưng quan tâm thái quá à… hai người anh đều quá cao cấp, còn không bằng Kỳ Quyên, con gái một thật hạnh phúc.

Sau đó rất nhanh đã đến thi giữa kỳ, thời gian toàn bộ các khoa đều thống nhất, Chu Ngư lại bắt đầu mắc chứng trước kỳ kiểm tra, cả ngày thức đêm học bài đến hai vành mắt đen cả.

Vệ Đằng thì mỗi ngày dậy sớm, lưng mang cặp sách đến thư viện.

Nghe Kỳ Quyên nói, Tiêu Phàm thích ở trong thư viện, nói không chừng có thể gặp được.

Một buổi trưa, thật sự là lười đến chẳng muốn quay về ăn cơm, Vệ Đằng đến nhà ăn lầu 7 của thư viện, mua một phần cơm thịt heo ngồi trong góc ăn điên cuồng, sau khi ăn xong vội vã chạy xuống dưới lầu tiếp tục đọc sách, nhưng ngay tại chổ rẽ lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!