Chương 9: Điều Ước Ngày Sinh Nhật

Hôm nay tôi thức rất sớm, phải nói là không ngủ được mới đúng. Tôi bị mất ngủ suốt đêm qua, một phần là vì tên Dương Vũ Hoàng Thiên chết tiệc và bữa dạ tiệc này nọ hôm qua, một phần vì hôm nay là một ngày quan trọng, có thể là quan trọng nhất trong một năm 365 ngày của tôi.

Ngày 26/11

- sinh nhật của Nguyễn Hoàng Thiên Linh tôi.

Làm vệ sinh cá nhân xong tôi hí hửng xuống nhà. Ba mẹ tôi đang thì thầm to nhỏ gì đó dưới bếp, khỏi nói cũng biết, là bàn việc tổ chức sinh nhật cho tôi ấy mà.

Năm nào tới ngày này ba mẹ cũng cãi nhau inh ỏi, ba tôi thì muốn tổ chức ở nhà hàng để tiện và tiết kiệm công sức một chút nhưng mẹ thì lại không chịu, nhất quyết phải tổ chức ở nhà thì mới có không khí.

Còn nữa, chỉ mua một cái bánh sinh nhật cũng cãi nhau như chuyện gì to tát, và tôi phải là người đứng ra dàn xếp mọi chuyện, sinh nhật chả có không khí bí mật gì cả. Nhưng tôi cũng rất vui.

Mẹ tôi đang nấu bữa sáng, ba tôi cũng phụ, thấy tôi bước ra thì cười tươi như hoa, kéo tôi tới bàn ăn rồi dọn thức ăn ra.

- Con ăn ngon nhé!

- Ba tôi mỉm cười rồi sang phụ mẹ tiếp.

Tôi ngơ ngác một lúc rồi cũng cầm đũa lên thưởng thức bữa sáng, người ta nói

"trời đánh tránh bữa ăn mà" ăn trước cãi đã rồi tính.

Năm nay có không khí bí mật rồi, ba mẹ chẳng nói gì với tôi việc tổ chức sinh nhật nhưng tôi vẫn nghe những lời bàn tán của họ, sao phải làm quá vấn đề thế nhỉ?

Ăn cơm xong tôi nhanh chóng tới trường, hôm nay tôi phải lập danh sách các học sinh có số điểm cao trong tháng để nộp cho cô hiệu trưởng nên tôi phải đến sớm một chút.

Gửi xe đâu đó ổn thỏa tôi bước lên lớp, vừa đi vừa hát vu vơ rất yêu đời vậy mà tôi còn nghe loáng thoáng mấy lời thiếu bình thường của mấy đứa thiếu i -ốt, người ta yêu đời như vậy mà dám nói tôi có vấn đề gì đó ở não, thiệt tức mà.

Cánh cửa lớp đã hiện ra trước mắt, tôi chuẩn bị bước vào lớp...

Bùm!!

Trời ơi! Có khủng bố hả, là ai dám đặt bom trong lớp vậy, tính giết người không lý do à? Nhưng... hình như không phải.

Sau khi tôi bị âm thanh nổ vang trời té ngã thì mới nhận ra thì ra mình chưa chết, dưới đất, xung quanh tôi là những hạt kim tuyến, những sợi dây xanh đỏ tím vàng... linh tinh. À! Tôi hiểu rồi.

- Happy birthday Thiên Linh!

- Cả lớp đồng thanh rồi vỗ tay rần rần.

Ái Quỳnh đỡ tôi đứng dậy. Thì ra là muốn chúc mừng sinh nhật tôi à, cảm động thật, tôi suýt khóc mất.

- Mình tặng bạn, sinh nhật vui vẻ!

- Cô bạn tên Hiền, lớp phó văn nghệ đưa tôi một hộp quà nhỏ xinh.

Tôi cũng vui vẻ nhận lấy.

- Thank you very much!

- Của mình đây, sinh nhật vui vẻ nhé!

- Tặng bạn Thiên Linh.

- Sinh nhật vui vẻ nhé lớp trưởng, quà của mình đây.....

Cả lớp đều nối đuôi nhau tặng quà cho tôi làm tôi cảm ơn không kịp. Híc... thật cảm động quá đi, tôi không ngờ sinh nhật năm nay của mình lại vui như vậy. Ái Quỳnh ngồi kế bên cũng vui lây, cậu bạn Hải Dương cũng cười suốt.

- Thiên Linh đây là quà mình đặc biệt tặng bạn đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!