Hôm nay tôi đến trường khá sớm, sân trưỡng vẫn còn vắng vẻ và trong thấy ghê ghê dù đã 6h20' sáng, tôi vốn có tính sợ ma mà dù tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt con ma nó ra làm sao.
Mò lên lớp và yên vị vào chỗ ngồi của mình, một vài bạn lớp tôi được phân trực nhật cũng đã đến và bắt đầu tiến hành công việc của mình. Dù là lớp trưởng nhưng tôi chẳng thèm quan tâm mấy vụ đó, nó đã có lớp phó lao động chú ý. Ái Quỳnh vẫn chưa tới, bình thường nó cũng tới sớm lắm cơ mà.
Nhìn lên bàn trên, anh bạn Hải Dương cũng chưa đến, không biết hôm nay cậu ấy có nghỉ nữa không?
Ngồi một mình không ai tâm sự thật là bực mình, biết vậy tôi đã không tới sớm ở nhà ngủ thêm vài phút nữa rồi. Đứng dậy bước ra ngoài hít thở không khí trong lành, tôi thong thả bước xuống sân.
Một vài chiếc lá nhẹ nhàng tiếp đất, cũng đã cuối mùa thu rồi, chán nhỉ, dù mùa tôi thích nhất vẫn là mùa xuân. Ngồi xuống băng ghế đá trên sân trường, những cơn gió cuối thu mơn man mái tóc mềm mại của tôi, tóc tôi khá là dài và mượt, tự nhiên đó, không có nhúng một phụ gia nào, tôi thích mình tự nhiên hơn là những thứ đẹp đẽ nhưng không thuộc về mình ngay từ đầu.
- Cô làm gì ngồi thơ thẫn vậy?
- Một giọng nói nghe quen quen vang lên ngay bên cạnh tôi làm tôi suýt rớt tim. Xoay qua, là tên Hoàng Thiên khỉ đột, hắn muốn tự nạp mạng à?
- Anh muốn hù chết tôi à?
Trò này không vui tí nào.
Hắn im lặng không nói gì.
- Này anh cũng tới sớm quá nhỉ?
- Vậy sao? Tôi không thích đụng phải mấy chuyện như hôm qua thôi.
- Hắn trả lời, nhưng sao lúc này tôi thấy hắn không giống như hôm trước nhỉ? Có vẻ lạnh lùng hơn... haizz mặc kệ, hắn làm sao đâu có liên quan tới tôi, tôi chỉ biết hắn còn nợ tôi là được.
- Ưm... được nhiều người hâm mộ không phải vui lắm sao?
- Tôi còn mong như hắn nữa cơ, nhưng... hình như tôi cũng nỗi tiếng lắm mà, sao tự nhiên quên nhỉ?
- Cô nghĩ vậy hả?
Vậy cô thử là tôi thử xem
- Hắn quay sang nhìn tôi nói.
Gì chứ? Không cần nha, tôi không thích làm hắn đâu, Nguyễn Hoàng Thiên Linh này rất biết ơn và sẽ trả ơn người khác không như hắn đâu.
- Nè! Hôm trước sao anh lơ tôi hả?
Hắn ngơ ngác nhìn tôi, nhìn gì nào? Đừng nói hắn không biết tôi nói cái gì nha?
- À! Cô nói vụ hôm chủ nhật ở công viên hả?
- Thì ra hắn vẫn nhớ, nếu không thì tôi cũng moi ra và đòi cho được.
- Cô nghĩ sao nếu như fan girl của tôi trong trường biết tôi như hôm đó, được một đứa con gái cứu sao? Mặt mũi tôi còn để ở đâu được nữa?
- Hắn thuyết giáo. Mà tôi nghĩ thì hắn nói cũng đúng, hắn đường đường là hotboy số một trường Quang Hải tôi mà.
Tôi gật gù đồng ý, nói mới nhớ, hôm đó tôi hét lớn trong canteen... ô không! Tôi sắp nổi tiếng tiếp rồi, híc... không biết có ai vì nó mà oán hận tôi không? Sao hôm đó tôi ngốc thế không biết, hắn dù sao cũng là người nổi tiếng hơn tôi mà.
- Nhưng anh đừng có lấy cớ mà trốn nợ nha, gì chứ mấy vụ nợ nần tôi nhớ dai lắm đó!
- Tôi ra giọng uy hiếp nhưng không biết hắn có sợ không, chắc chắn là không rồi.
- Vậy cô muốn sao?
- Hắn bình thản hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!