Chương 43: Tình Yêu Là Bức Tường Mong Manh Nhất

Trên thế gian này, con người cũng không thể ghét nhau mãi được đúng không? Hận rồi hận chỉ vì một quá khứ nông nổi sao? Tôi dám đứng trước mặt bạn, vỗ ngực khẳng định bạn ngốc và ích kỷ thật đó!

Chúng tôi chỉ mới 16, 17 tuổi đầu nhưng tâm hồn vốn đã 61,71 tuổi (nói quá rồi) từ lâu rồi.

Tôi ngoáp dài ngoáp ngắn dắt chiếc xe đạp thân yêu đi một cách chậm rãi. Hôm nay là ngày vui nhất cũng là ngày mệt nhất đối với tôi, hai cái tên Hoàng Thiên, Hải Dương này đúng là phần tử hại người nha, bắt tôi ở với bọn hắn đúng một tiếng đồng hồ, nghe bọn họ hàn huyên tâm sự.

Nghĩ là tức hà! Muốn xách dép chọi hai tên này quá đi! Thân tôi là con gái cơ mà...

Nhưng nói thế nào đi nữa, tôi cũng có phần vui, cuối cùng bọn họ cũng chịu hòa giải, sống hòa bình với nhau, chứ cứ mãi vì một chuyện cỏn con mà ganh ghét nhau hoài tôi thấy cũng mệt thay hai người họ.

Thật là... yêu sớm làm gì để khổ thế không biết?! À... câu này vốn dĩ cũng dành cho tôi đấy, tôi cũng vì yêu sớm mà ra nông nổi như ngày hôm nay đây này, bản thân có ác cảm với hai chữ tình yêu, bên ngoài chẳng bày tỏ cảm xúc gì nhưng nên trong lại cực kỳ ganh ghét những cặp tình nhân bắn tim, lượn lờ xung quanh mình.

- Ừm... nhớ lại cái cảnh hai tên ngốc đó lúc sáng cứ thấy... giống đam mỹ gì đâu, mà quan trọng mình đứng ở đó... không phải thành nữ phụ độc ác chia cắt tình cảm của người ta à!

- Cái gì mà đam mỹ với nữ phụ độc ác vậy hả?

- Á!!

Tôi đang suy nghĩ vẩn vơ đột nhiên bị ai đó cắt ngang làm tôi giật bắt mình, đứa nào chơi ác quá vậy.

Tôi thở phào một hơi, dừng lại ngó sang tên âm hồn đang đứng bên cạnh... Quả nhiên tôi không đoán sai, là tên tắc kè ba hoa đáng ghét Hoàng Thiên. Hắn diễn vai nam chính đam mỹ chưa vui à? Đi theo nữ phụ như tôi làm gì chứ? Tôi không muốn diễn với hắn.

Hoàng Thiên cười xấu xa nhìn tôi, thiệt muốn đấm hắn một cái chảy máu mũi. Tôi lườm hắn một cái.

- Anh là con trai đời thứ n của Diêm Vương hả? Sao hù tôi giật mình hoài vậy, chả vui!

- Tôi hậm hực lên tiếng.

- Đồ nhát chết!

Có vậy đã sợ rồi à, hình như đây không phải Thiên Linh tôi quen biết.

Tôi thầm nghiến răng, quen biết cái đầu nhà anh. Thanh xuân của tôi sai lầm nhất chính là gặp anh ta, sao ông trời ác vậy? Đã sinh ra Nguyễn Hoàng Thiên Linh này còn sinh ra thêm tên Dương Vũ Hoàng Thiên làm gì cơ chứ! Chúng tôi quá khắc nhau!

Tôi lè lưỡi trêu hắn một cái rồi tiếp tục dắt con xe yêu quý đi không thèm để ý tới hắn nữa.

Nhưng tên đúng là mặt dày hơn mặt đất, vẫn bám theo tôi, thiệt muốn có áo tàng hình trốn đi luôn cho rồi.

- Nè! Đi ăn trưa đi!

Hoàng Thiên đột nhiên đề nghị. Nghe tới chữ ăn bụng tôi bắt đầu kêu réo. Tôi lập tức quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt đáng yêu hết sức.

- Anh hay tôi trả tiền?

- Đây là điều khiến tôi e ngại nhất, lỡ hắn chơi bài ngửa, ăn xong xuôi rồi hắn bắt tôi trả tiền thì phải làm sao, ví tôi cạn kiệt tài nguyên rồi.

Hắn chớp mắt nhìn tôi, ý như đã nhìn ra bộ mặt thật của tôi. Kệ anh a! Tôi bảo vệ túi tiền mình có gì sai?!

- Tôi!

- Hắn đáp cụt lủn, đúng là phong thái của công tử Hoàng Thiên đây mà.

Nói rồi, hắn kéo tôi ra, ung dung trèo lên chiếc xe đạp của tôi. Tôi ngạc nhiên đứng ngay ra đó, cái quái gì vậy nè?! Không phải điều kiện bao tôi ăn là hắn lấy xe tôi về nhà đấy chứ! Không thể nha!

- Còn không mau lên xe, tin tôi bỏ em lại không?

Cái gì! Tôi không nghe nhầm đó chứ? Dương Vũ Hoàng Thiên

- thiếu gia đẹp trai ngạo mạn như hắn mà muốn... đạp xe chở tôi á?! Ôi mẹ ơi! Trái Đất đảo ngược rồi, đây là chuyện có nằm mơ tôi cũng nghĩ không ra, sự việc này mà post Facebook chắc kiếm được nhiều like và share lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!