--> Cả hai đồng loạt giật mình quay đầu lại...
- Sao anh lại ở đây?
Thiên Linh là người có phản ứng đầu tiên, tỏ vẻ rất kinh ngạc thốt lên một câu.
Hoàng Thiên chẳng thèm để ý đến câu hỏi của Thiên Linh, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn nhìn thẳng vào người đứng bên cạnh nó.
Nếu đây là phim hoạt hình chiếu trên tivi thì ánh mắt của hai người con trai này nhìn nhau chắc chắn sẽ phát ra tia lửa điện cho mà xem. Nhưng thật tiếc... đây là hiện thực, mà thực tế không như trong phim.
Thiên Linh đứng im một bên đưa mắt nhìn cuộc chiến âm thầm đang diễn ra. Bọn họ hận nhau... nói chính xác thì chỉ có Hải Dương luôn mang nỗi hận sâu sắc với hắn, còn Hoàng Thiên, vốn dĩ chỉ muốn đáp trả sự bực bội của đối phương với mình nên mới tỏ ra bản thân cũng hận Hải Dương sâu nặng.
Ân ân oán oán này đến bao giờ mới kết thúc?
Tùng... Tùng... Tùng!
Tiếng trống vang lên từng hồi dồn dập, đồng thời phá vỡ không khí u ám giữa cả ba người.
Ái Quỳnh đi vệ sinh xong chắc cũng đã lên lớp rồi, không quay lại đây nữa. Thiên Linh nhìn bịch bánh khoai tây mà ngán ngẫm.
- Nè! Hải Dương! Còn đứng đó làm gì hả?! Vào học rồi, lên lớp thôi!
Thiên Linh kéo tay Hải Dương cảnh báo cậu.
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Hoàng Thiên tuyên bố một câu.
Hải Dương vẫn im lặng không có phản ứng gì.
- Anh điên vừa thôi! Không biết trống đánh vào tiết tiếp theo rồi à? Muốn chúng tôi bị phạt à?
Hắn hình như chẳng mảy may tới lời nói của Thiên Linh.
Liếc xéo hắn một cái, Thiên Linh kéo tay Hải Dương định lôi cậu ta đi, giáo viên sắp vào lớp rồi, Quỳnh thấy bọn họ còn chưa lên lớp cũng sẽ rất lo lắng.
- Cậu lên lớp trước đi.
Hả?? Thiên Linh một lần nữa kinh ngạc trước hành động của cậu bạn, chẳng lẽ cậu ta định sẽ giải quyết ân oán trong hôm nay và tại đây luôn sao? Ý nghĩ đó nhanh chóng hình thành trong đầu Thiên Linh, có thể lắm chứ, hắn đã tìm đến tận đây thì không đơn giản chỉ là nói chuyện.
Nhưng... nó ở lại đây thì làm được gì? Dù sao nó cũng là kẻ ngoài cuộc, bản thân biết rõ ân oán này ra sao thì suy đi nghĩ lại nó vẫn không có thân phận gì trong sự việc này, xỉa mũi vào chuyện người khác có khi còn đem lại tai họa cho mình.
Nhìn hai người vẫn giữ im lặng kia, Thiên Linh bất giác thở dài trong lòng, tại sao trên đời lại tồn tại thứ hận thù như thế chứ, chỉ làm những kẻ trong cuộc như họ mệt mỏi.
Không nói gì thêm, Thiên Linh lẳng lặng quay đầu, chuẩn bị lên lớp.
- Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện.
Bước chân Thiên Linh khựng lại ngay sau câu nói ấy. Đột nhiên nó có một dự cảm khá xấu, rốt cuộc hai tên này định làm gì đây? Chẳng lẽ định đánh nhau một trận? Không thể nào!
Hai người bọn họ dù nói sao cũng là con cháu của gia đình quyền quý, không thể đi làm chuyện ngu ngốc ảnh hưởng đến thanh danh như vậy.
Nhưng...
Thiên Linh đột ngột quay đầu, nó đang có ý định đi theo hắn và Hải Dương, dù sao có nó ở đó bọn họ cũng sẽ không lỗ mãng quá, đồng thời lỡ có sơ xuất gì thì nó còn can ngăn kịp thời.
Người như Hoàng Thiên thì không nói, còn Hải Dương... nó không an tâm về cậu ta, tiếp xúc với Dương cũng hơn một học kỳ nó phần nào biết tính cách khá nóng nảy của cậu ta.
Không nghĩ nhiều nữa, nó quyết tâm đi theo họ, dù sao Ái Quỳnh thấy nó không lên lớp cũng sẽ nghĩ cách xin phép thầy cô bộ môn thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!