Chương 41: Kẻ Vô Vụng

Tùng... Tùng... Tùng!

Tiếng trống vang lên báo hiệu kết thúc hai tiết học đầu tiên, đối với tất cả học sinh ở đây thì tiếng trống ấy là những hồi giải thoát.

Hôm nay là một ngày vui vẻ nhất trong suốt hơn một tuần buồn bã, âu sầu của nó, cuối cùng thì ông trời cũng có mắt, mọi chuyện đã qua rồi.

Nói thật thì, Thiên Linh không bao giờ nghĩ mình sẽ được giải oan nhanh như vậy, cũng như không thể tưởng tượng được người giúp nó lại là người nó ghét nhất

- Hoàng Thiên. Quả thật những chuyện diễn ra trên thế gian này đều khó mà đoán trước được.

Thái độ của bạn bè trong lớp cũng đã trở lại bình thường, dù vẫn còn vài ánh mắt tò mò, luôn muốn dò xét Thiên Linh nhưng như vậy đối với nó cũng đã rất ổn rồi. Không còn phải đối mặt với những biểu cảm khó coi trên mặt bạn học thì nó đã vui hơn mở hội rồi.

Có lẽ, mải miết sống trong niềm vui này mà nó đã quên đi một chuyện, quên đi một người, mà chính hành động vô tình ấy đã làm trái tim ai đó đau như muốn vỡ ra.

Dù muốn nói câu chúc mừng, vui cười cùng nó nhưng cậu cũng có sỉ diện của mình, tại sao nó không quay lại nở nụ cười với cậu mà ngược lại phải là cậu chứ?

- Thiên Linh!

Xuống căn tin đi, hôm nay tao bao hết cho mày, xem như chuộc lỗi nha!

- Ái Quỳnh hào hứng giải tán đám đông đang vây quanh bàn Thiên Linh, mắt rơm rớm lệ nói lời xin lỗi.

- Được thôi!

Nhớ đó, tao ăn cái gì mày cũng không được phản đối a, Quỳnh tiểu thư!?

Ái Quỳnh cười tươi đẩy Thiên Linh một cái làm nó suýt ngã khỏi ghế.

- Hải Dương đi cùng đi... À... mà sao hôm nay... trông cậu trầm vậy? Không nói năng gì cả?

Quỳnh quan tâm kéo kéo Hải Dương.

Có lẽ nếu Ái Quỳnh mà không nhắc đến Hải Dương chắc nó cũng quên bẵng đi sự tồn tại của cậu ta. Thiên Linh có phần hơi áy nấy, dù nó chưa biết Dương có giận hay không nhưng bản thân nó cũng tự biết mình đã làm gì.

Từ sáng đến giờ nó xem cậu như không khí, thật ra nó cũng không nghĩ nhiều đến thế, người ta trong niềm vui sướng tột cùng nhất thời sẽ quên đi một thứ gì đó, huống hồ chi cả sáng nay cậu ta cũng chưa từng quay xuống nói một lời nào.

Hải Dương ngẩn đầu nhìn Ái Quỳnh rồi quay sang nhìn Thiên Linh như mong chờ một tia hy vọng nào đó từ nó.

- Hi hi! Hải Dương... thật sự xin lỗi cậu, hôm nay đã... xem cậu như không khí. A! Nhưng mình không cố ý đâu, tại cậu cứ im lìm đó thôi... Xin lỗi...

Thiên Linh bước đến gãi gãi đầu xin lỗi.

- Không sao... Mình không giận đâu, sáng nay mình cũng có chuyện không vui nên chưa chúc mừng cậu.

Tảng đá nặng trong tim cũng có thể trút xuống rồi. Cậu biết nó không cố ý chứ nhưng trong thâm tâm vẫn mong ngóng nó quan tâm tới mình một chút, tình cảm của cậu... chẳng lẽ nó không biết sao?

Cảm nhận thấy không khí có phần gượng gạo giữa nó và Hải Dương, Ái Quỳnh cũng lúng túng theo.

- Ahihi, mọi chuyện đã giải quyết xong. Cũng có phải chuyện gì to tát đâu. Hi hi, thôi! Chúng ta xuống căn tin, đồ ăn sắp bị bọn heo nái giành hết rồi kìa.

Hải Dương mỉm cười, bỏ quyển sách xuống bàn cùng nó và Quỳnh xuống căn tin như những người bạn vô cùng thân thiết.

Cảm giác này thật sự đã trở lại rồi.

Suốt hơn một tuần qua, không ngày nào nó không nhớ lại cái cảm giác được đi bên cạnh hai người bạn mà nó quý trọng nhất xuống căn tin trường.

Ngày xưa, nó là một cô bé nghịch ngợm, bạn bè toàn là những đứa đầu gấu nổi tiếng trong trường, những khi tụ tập nhau đi chơi (nói thẳng ra đi quậy phá) cũng chưa từng trải qua cảm giác này, chỉ thấy mình rất vui khi phá được một em nhỏ phải khóc toán hay bỏ vỏ chuối cho bà chằn lửa nào đó trong khu phố ngã nhào... cảm giác đó là vui sướng trên nỗi đau của người khác, không phải cảm giác được vui vẻ, tận hưởng niềm vui bên những người bạn mà mình yêu quý, cảm giác đó là cảm giác vinh quang của những đứa trẻ nghịch ngợm.

Hôm nay, căn tin khá đông học sinh, những tiếng ồn ào lấn áp hết tất cả những âm thanh bên ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!