Chương 39: Cần...

Một tuần trôi qua đối với Thiên Linh vô cùng u ám, đến trường không khác gì bước chân vào địa ngục. Cái địa ngục tăm tối ấy làm nó không thể chịu nổi.

Người bạn thân nhất lại chỉ vì những lời nói vô căn cứ mà không tin tưởng nó, cả trường cũng xem nó như vật gì đó đáng khinh, đi đến đâu cũng toàn nghe những lời đàm tiếu của bọn họ. Nó sắp không gượng nổi nữa rồi.

Hôm nay là ngày đầu tuần, cũng là ngày có tiết sinh hoạt dưới cờ. Mọi ngày Thiên Linh vẫn rất ghét tiết này nhưng hôm nay không chỉ có ghét mà còn rất sợ, vô cùng sợ hãi.

Nó đã đoán trước được trong buổi chào cờ này sẽ xảy ra chuyện gì, Hải Dương cũng cả buổi ngồi an ủi nó nhưng Thiên Linh không thể nào không áp lực được.

Thái độ của thầy cô cũng thay đổi rõ rệt ngay sau hôm ấy, cô Vi chủ nhiệm còn tìm Thiên Linh nói chuyện nhưng nó quyết tránh né, dù biết làm thế thì cục diện cũng không thể thay đổi nhưng tránh gì được thì cứ tránh. Không biết từ bao giờ nó trở thành con người nhút nhát, luôn thu mình chạy trốn.

Thiên Linh không dám thổ lộ chuyện kinh hoàng này cho ba mẹ biết, dù nó rất rõ rồi một ngày không xa ba mẹ nó cuối cùng cũng biết chuyện nhưng thật sự nó không dám mở lời, nói thẳng ra là không muốn mở lời, nó sợ tất cả, kể cả người thân của mình.

Tiếng trống vang lên đầy mệt mỏi.

Trái tim Thiên Linh bỗng đập nhanh một nhịp, bàn tan khẽ siết chặt, cuối cùng cũng phải đối mặt thôi, việc gì phải sợ. Tự an ủi bản thân, nó đứng lên đi xuống sân trường.

Kể từ ngày xảy ra chuyện, Hải Dương luôn luôn bám theo nó, có thể nói là bảo vệ cũng có thể nói là giám sát, nhìn từ góc độ khác thì lại là xuất phát từ tình cảm cậu dành cho nó.

Dù Thiên Linh hơi ái ngại việc Dương cứ bám riết nó không buông nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, trong biển người bao la rốt cuộc cũng có những người chịu tin nó.

Bình thường trong tiết chào cờ, Ái Quỳnh luôn ngồi phía sau nó nhưng hôm nay không nói không rằng chuyển xuống dưới. Còn nỗi đau nào đau hơn nỗi đau này, Thiên Linh im lặng cắn chặt môi, nó sẽ khiến cho Ái Quỳnh tin tưởng nó, trở lại là cô bạn tốt của nó.

Mười lăm phút đầu trôi qua vô cùng tẻ nhạt, không khí u ám đến nổi suýt nghẹt thở. Nếu như bình thường vào giờ này Thiên Linh sẽ lấy sách ra đọc, chỉ trừ hôm nay, nó không có tâm trạng đó, càng không đủ dũng cảm để làm việc đó.

Khẽ than thở trong lòng, phải chi Ái Quỳnh có thể ở bên cạnh động viên nó thì tốt quá.

- Trong thời gian qua, thật ra... đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà những chuyện ấy lại làm cô thấy rất đau lòng. Cũng chỉ mới bước sang năm mới thôi, tại sao nhiều chuyện khủng khiếp lại ập đến như vậy?

Nghe lời phát biểu của cô hiệu trưởng, trái tim Thiên Linh như đang âm thầm rơi nước mắt, nó không chịu được hoàn cảnh này. Bất giác... nước mắt không kìm được mà rơi xuống, nhỏ xuống tay nó.

Cô hiệu trưởng nói đúng, chỉ mới đầu năm mới thôi vậy mà lại xảy ra quá nhiều chuyện không tưởng nổi như vậy, thật làm người ta đau lòng.

Thiên Linh ngước lên nhìn cô hiệu trưởng, bản thân nó không làm sai chuyện gì để cô đau lòng nhưng nó đang gián tiếp làm nên nổi đau của cô.

Từ lúc nhập học cho đến nay, thành tích và biểu hiện của nó luôn làm thầy cô giáo, đặc biệt là cô hiệu trưởng hài lòng, không ngờ, chỉ vài vài tuần nghỉ lễ, mọi chuyện lại đi theo chiều hướng tiêu cực như vậy. Cả Thiên Linh còn không tin nổi, huống chi là các thầy cô luôn yêu mến nó.

Cô hiệu trưởng buồn bã kể ra những chuyện đã xảy ra. Nào là, một cô bạn khối 12 vì nghe lời bạn trai mà bỏ học, đi bar uống rượu, kết quả là mang cho mình một cái thai chẳng biết của ai, bây giờ tạm thời đã nghỉ học. Đó là chuyện chưa bao giờ xảy ra ở trường Quang Hải.

Còn có việc đáng thương tâm hơn, một nam sinh khối 10 vì bị thầy dạy hóa trách mắng mà sau tan học, rủ rê bạn bè ở trường khác đi đua xe, kết quả, chiều ngày hôm đó tất cả nhận được tin, cậu đã nhập viện vì tai nạn giao thông và qua đời ngay tối hôm đó.

Mọi chuyện đều xảy ra ngoài dự liệu, không ai ngờ rằng, cuộc sống học sinh trường THPT Quang Hải chỉ qua một kỳ nghỉ tết lại tiến triển như vậy, ai cũng không khỏi rùng mình tự hỏi, năm nay có phải là năm xui của trường hay không?

Cô hiệu trưởng đẩy gọng kính thở dài, sân trường lại trở nên ảo não.

- Những chuyện ấy nói ra thì đau lòng các em à!

Cô đột nhiên dừng lại, nhìn xuống chỗ Thiên Linh, nó đang cúi đầu nên không nhìn thấy ánh mắt của cô.

- Hơn hết, sự đau lòng của cô lại tăng thêm một bậc. Học sinh mà cô hết mực yêu mến, đặt niềm tin nhiều nhất lại làm cho cô thất vọng.

Nước mắt đã chảy tràn ra khóe mắt như thác đổ, Thiên Linh không dám ngẩn đầu, giờ này đây, nó cần nhất là sự yên tĩnh, là sự tĩnh mịch đến hoàn toàn, nó không muốn nghe cũng không muốn thấy.

- Khi nghe tin ấy cô đã không tin, cô nghĩ làm sao em ấy có thể làm ra những chuyện như vậy được, cô tin học trò của cô nhưng các em biết không? Đôi lúc niềm tin quá nhiều sẽ đổi lại là nổi thất vọng còn nhiều hơn.

Trong sự nghiệp làm nghề giáo của cô, chưa bao giờ trải qua cảnh này, cũng chưa bao giờ yêu thương một học sinh nào nhiều như thế.

Đầu năm, khi xem thành tích của em ấy, cô đã rất vui vì biết em chắc chắn là nhân tài hiếm có, tích cách lại hoạt bát vui vẻ, cứ nghĩ đến còn tận ba năm để chứng kiến thành tích của em, cứ nghĩ em sẽ không làm cô thất vọng nhưng... có lẽ cô đã sai, em tuyệt vời ở một phương diện nào đó nhưng ngược lại tại một phương diện khác em không được xuất sắc như thế.

Các em thấy cô có khác người quá hay không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!