- Trịnh Hà Tiên Mỹ! Cậu ra đây cho tôi!
Nước mắt còn chưa lau sạch, Thiên Linh đã một mực xông thẳng vào lớp học của Tiên Mỹ. Hải Dương chạy theo nhưng đành bó tay, không có cách ngăn cản.
Tất cả học sinh trong lớp ngạc nhiên quay đầu lại.
Thiên Linh mặt đằng đằng sát khí đứng ở cửa lớp.
Cạnh bàn học của Tiên Mỹ là một đám học sinh gồm cả nam lẫn nữ đang vây quanh cô ta như kiến. Tiên Mỹ trong rất vui, trên môi vẫn còn ẩn hiện ý cười chưa tắt.
- Thiên Linh... cậu định...
Thiên Linh hất mạnh tay Hải Dương ra, ánh mắt vẫn ngập tràn sát khí nhìn thẳng Tiên Mỹ đang ung dung đáp lại ánh mắt ấy của nó.
Những học sinh có mặt trên hành lang đều tập trung lại một chỗ, những tiếng thì thầm càng ngày càng nhiều. Bây giờ Thiên Linh không còn muốn nghe bất cứ từ gì nữa, tai nó chỉ còn lại câu nói của Ái Quỳnh.
Hải Dương định khuyên nó bỏ đi, không làm gì được Tiên Mỹ đâu, cô ta đã lấy lòng tất cả mọi người rồi nhưng không kịp, Thiên Linh đã nhanh chóng bước vào lớp.
Đám học sinh của nhiều lớp khác nhau thấy thế đều tránh sang một bên, có phần e ngại Thiên Linh.
Tiên Mỹ nở nụ cười thật tươi, đứng lên.
- Ồ! Thật vinh hạnh cho lớp tôi quá, được thiên tài số một ghé thăm, cậu đến đây có việc...
CHÁT!
Tiên Mỹ còn chưa nói hết câu đã lãnh trọn cái tát giáng trời của Thiên Linh. Những người có mặt ở đó đều không khỏi bất ngờ, mở to miệng nhìn chằm chằm Thiên Linh. Hải Dương ở bên ngoài thấy không ổn cũng chạy vào.
- Cậu im ngay cho tôi!
Con cáo chín đuôi như cậu có quyền nói tôi sao? Hừ! Thật không thể tưởng tượng nổi cậu lại giở chiêu thâm độc này với tôi, tôi khinh những người như vậy!
Số lượng học sinh nhàn rỗi tụ tập trước cửa lớp ngày càng nhiều, có người còn xông thẳng vào lớp không kiên nệ. Hành lang khối mười nhanh chóng trở thành tổ kiến.
Tiên Mỹ đưa tay ôm mặt, mở to mắt nhìn Thiên Linh, cô biết chắc chắn nó sẽ nổi trận lôi đình nhưng thật không ngờ nó lại ra tay đánh mình trước mặt nhiều người như vậy.
Không gian bắt đầu nổi lên những tiếng thì thầm, đám nữ sinh chuyên bênh vực Tiên Mỹ quắt mắt bĩu môi thầm thì gì đó với nhau, ánh mắt như dao sắc chíu về phía Thiên Linh. Đám nam sinh cũng đưa mắt nhìn, gật gật đầu.
Một lúc sau, Tiên Mỹ mới dịu lại một chút, nở nụ cười hình bán nguyệt, bỏ tay khỏi má mình, trên đó đã in hằn năm dấu tay.
- Cậu hay đấy!
Dám đánh tôi trước mặt các bạn học, bộ không sợ bị mời lên văn phòng sao? Hả? Thiên tài số một của chúng ta?
Hải Dương nhanh chóng nắm lấy tay Thiên Linh không cho nó làm chuyện hồ đồ nữa.
Sát khí quanh Thiên Linh vẫn không dịu đi dù chỉ một ít, nó nghiến răng như sắp gãy hết ra, chằm chằm nhìn Tiên Mỹ như muốn xé nát cô ta.
- Vậy cậu đổ oan cho tôi không sợ sự nguyền rủa của lương tâm sao?
Tiên Mỹ nghe xong, đột nhiên cười lớn, quay sang đám học sinh đang tụm lại một góc, nhún vai.
- Cậu ta vừa nói gì nhỉ? Lương tâm? Vậy cậu ta có à? Mọi người nhìn đi, đây là thiên tài mà mọi người luôn tôn sùng đó sao? Nực cười! Các người bị cô ta quay như chong chóng rồi.
- Cậu!
- Thiên Linh định xông lên phản kháng lần nữa nhưng cũng may Hải Dương đã kịp giữ nó lại.
Tiên Mỹ quay lại nhìn Thiên Linh, nhoẻn miệng cười rồi ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!