Thiên Linh hậm hực, hứ một tiếng rồi bỏ đi. Dù hắn không làm chuyện gì quá đáng để nó phải căm ghét tận xương tủy nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy hắn, nó vẫn cảm thấy tim gan như nóng lên. Đúng là khó hiểu.
- Ê nè! Cô nói đi là đi à? Ít nhất cũng phải cảm ơn tôi một tiếng chứ? Làm người đừng vô văn hóa như vậy.
Thiên Linh vẫn không phản ứng gì, tiếp tục bước đi, kệ để cho hắn tự độc thoại một mình, chán rồi sẽ tự động nghỉ thôi.
Hoàng Thiên liếc nhìn Thiên Linh vẫn ung dung ngắm trời ngắm mây, không có dấu hiệu phản bác lời nói chăm chọc của hắn, hôm nay nó lạ thật, chẳng nhẽ lúc nãy bị dọa, hồn lìa khỏi xác rồi? Hoàng Thiên nhăn mặt suy nghĩ.
Bây giờ cũng không về nhà được, nó đã bỏ lỡ chuyến xe buýt lúc nãy, đúng là quá xui xẻo, cứ như gặp hắn thì ngày đó nó sẽ sống không yên ổn vậy.
Thiên Linh định quay lại xem hắn còn ngồi ở đó không nhưng sự kiêu ngạo quá lớn ngăn, không cho nó quay lại, nó mà quay đầu lại không phải sẽ bị hắn cười vào mặt sao? Nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài, Thiên Linh thở dài, mới đầu năm đầu tháng đã xui xẻo.
- Đang nghĩ gì đó?
- Giọng nói của hắn văng vẳng bên tai làm nó giật mình, thót tim.
Quay đầu lại, đúng là âm hồn không tan, hắn suốt ngày cứ làm nó sợ chết khiếp, tim muốn ngừng đập ngay tại chỗ. Thiên Linh bực mình quay đi chỗ khác, quyết định phớt lờ Hoàng Thiên.
Không biết nó đã đi được bao lâu chỉ biết hiện tại chân nó cực kỳ mỏi, gần như không nhấc lên được nữa. Nó chạy tới băng ghế đá trên vỉ hè, ngồi xuống. Đi kiểu này không phải là cách hay, nhà nó còn cách chỗ này hơn một km. Thiên Linh khóc không ra nước mặt.
Hoàng Thiên vẫn đi theo nó từ nãy đến giờ, thấy nó dừng lại ngồi xuống cùng ngồi xuống theo.
- Anh làm ơn tránh xa tôi ra!
- Thiên Linh vừa đấm đấm cái chăn tê cứng vừa nghiến răng nói.
Hắn không trả lời nhìn nó chăm chăm.
Nhiều người đi đường qua lại đều phải ngoái đầu lại nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, cũng có những ánh mắt thèm muốn của mấy cô gái.
Thiên Linh vốn dĩ không quan tâm chuyện bị người ta nghĩ gì, con người sinh ra không phải để làm hài lòng tất cả mọi người, nó không việc gì phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nó nghĩ gì về mình mới là quan trọng.
Dưới những ánh mắt không hề che dấu chút biểu cảm nào, Hoàng Thiên chỉ biết tránh mặt đi chỗ khác. Hắn thường ra ngoài vui chơi, vào bar, quen biết vô số người, mối quan hệ xã hội cũng rất rộng rãi, ra đường không ít người biết tới tên hắn nhưng hắn chưa bao giờ ra đường đi dạo bao giờ, cả chạy vài vòng tập thể dục buổi sáng cũng không.
Bây giờ bị nhiều người như vậy nhòm ngó với đủ loại ánh mắt khác nhau hắn mới biết thì ra bên ngoài còn có những con người hắn không biết.
Thiên Linh nhận ra được sự khó chịu của người ngồi cạnh mình, bấc giác cười to. Cũng không biết nó nghĩ gì mà lại vô cớ phá lên cười nhưng nhìn hắn chịu khổ nó cảm thấy vui sướng vô cùng.
Hoàng Thiên liếc xéo Thiên Linh mấy cái, nhưng vẫn không nói gì.
Cười xong, nó tiếp tục đấm bóp hai cái chân tội nghiệp của mình. Còn mười mấy tiếng đồng hồ nữa là bước sang một năm mới, cứ tưởng hôm nay mọi chuyện sẽ bình an vô sự, nó được vui vẻ mà sống nốt ngày cuối cùng trong năm này nhưng ông trời không toại nguyện cho nó, thật là bất công, một năm qua nó chịu khổ chưa đủ sao?
Ngồi ở đó gần một tiếng đồng hồ, giữa hai người vẫn giữ một khoảng im lặng riêng, không ai chịu mở miệng dù chỉ một câu. Chân Thiên Linh cũng đã đỡ hơn nhiều nhưng nếu đi nữa thì không phải nó tự chuốc lấy khổ tiếp sao, đành ngồi im ngắm xe cộ qua lại với Hoàng Thiên vậy.
Đột nhiên trong đầu hiện ra vô số câu hỏi, mà những câu hỏi đó đều liên quan đến Hoàng Thiên, nó không tiện, phải nói là ngại hỏi hắn những vấn đề tế nhị. Thiên Linh miễn cưỡng bỏ hết tự tôn gì đó sang một bên, quay sang bắt chuyện với hắn.
- Anh không đi chơi với bạn gái à?
Theo tôi nãy giờ không phải tốn nhiều thời gian của anh lắm sao?
Hoàng Thiên hơi ngạc nhiên khi một cô gái có lòng kiêu ngạo cao lại chịu vứt bỏ nó mà quay sang nói chuyện với hắn. Hoàng Thiên nhìn Thiên Linh chăm chăm.
- Cũng tại cô mà tôi không đi gặp bạn gái được đó, lỗi là tại cô, biết chưa?
Thiên Linh bĩu môi, quay phắt mặt sang hướng khác, vờ không thèm quan tâm nhưng miệng vẫn liên thuyên.
- Cứ như mọi chuyện đều là lỗi của tôi vậy, anh đổ tội vô cớ cho tôi đó.
Hoàng Thiên chỉ mỉm cười. Những lúc ở cạnh nó, những buồn phiền trong cuộc sống bỗng tan biến, không biết từ lúc nào, hắn luôn khao khát được ở gần Thiên Linh, trò chuyện, tâm sự cùng nó, dù nó có nói những lời khó nghe, chăm chọc, hắn cũng vẫn thấy rất vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!