Chương 35: Cánh Cửa Trái Tim Đã Sớm Khóa Lại Rồi

Thiên Linh chết đứng, mắt nhìn chăm chăm bó hoa trên tay Hải Dương, hai má đã sớm đỏ ửng. Mọi việc xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, Thiên Linh không thích ứng nỗi.

Người bạn thân nó luôn yêu quý bỗng chốc đứng trước mặt nó tỏ tình, thật không thể tưởng tượng nỗi, kể cả trong mơ nó còn không nghĩ đến.

Mặt Hải Dương cũng đã căng cứng, cậu là con trai nên việc đỏ mặt là không thể nhưng cậu có thể cảm nhận rõ trái tim mình đang đập liên hồi, mồ hôi cũng chảy ra đến nơi.

Cả hai giữ im lặng một hồi lâu không ai nói gì.

Thiên Linh cần thời gian tiêu hóa sự việc nghiêm trọng này, một cái gật đầu hay một cái lắc đầu đều quyết định đến tương lai về sau của cả hai. Riêng Hải Dương, cậu đã lấy hết dũng khí để nói ra lời trong lòng, tâm trạng có vui nhẹ nhàng một chút nhưng cảm giác lo lắng vẫn chiếm ưu thế.

Nhưng dù quyết định của Thiên Linh có ra sau, Hải Dương cũng sẽ chấp nhận, dù sao cậu cũng đã dũng cảm hơn xưa nhiều, can đảm nói lên lòng mình, cậu sẽ không hối hận.

Im lặng quả thật là một vũ khí giết chết con người. Hải Dương rất khó chịu, mồ hôi đã thấm đầy trên trán, chảy xuống má rồi nhẹ đáp xuống đất, tim cậu ngày càng đập nhanh.

Thiên Linh vẫn đứng im, không hề nhúc nhích, ánh mắt chuyển từ sắc độ này sang sắc độ khác, khiến cho người ta khó mà biết nó đang nghĩ gì.

Hải Dương bắt đầu chịu không nỗi, cậu quyết định lên tiếng trước.

- Thiên Linh! Mình biết cậu sẽ rất khó chấp nhận sự thật này nhưng lời mình vừa thốt ra là sự thật. Mình thích cậu, không biết đã thích từ lúc nào, chỉ biết trái tim mình đã đầy ắp hình bóng của cậu.

Nó hơi ngẩn đầu, nó nghe, nghe rất rõ nhưng sao lỗ tai cứ ùng ùng như không nghe thấy gì, thật là mâu thuẫn.

- Nghe tin cậu mất tích, mình thật sự vô cùng lo lắng, mình sợ mình không còn cơ hội để gặp cậu, trái tim cứ thoi thúc không ngừng.

Mọi người bắt đầu chia ra tìm kiếm cậu, nhưng kết quả vẫn là con số không, lúc ấy mình đã rất tức giận, mình còn tưởng bản thân không kiềm chế nỗi sẽ hét lên nhưng may lý trí đã ngăn cản mình làm chuyện ngu ngốc, vô bổ đó.

Vài ngày sau, cậu vẫn mất tăm mất tích, mọi người rất lo lắng nhưng mình còn lo lắng hơn nữa kìa. Để không phá hoại không khí của mọi người, mình cố gắng không cho bản thân nổi giận, mọi chuyện đã quá rắc rối, không thể vì mình mà rối thêm được nữa.

Thiên Linh tất nhiên biết trong thời gian nó mất tích, mọi người trong đoàn đi đã rất lo lắng, nó không hề biết Hải Dương lại lo lắng cho nó nhiều đến thế. Cứ tưởng tất cả đều ổn nhưng thật ra không hề ổn chút nào.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua làn mây xanh chíu xuống nơi hai con người đang đứng không động đậy.

Thiên Linh vẫn không nói câu nào.

- Mình không khẳng định tình cảm mình dành cho cậu nhiều nhất nhưng trong tim mình cậu chiếm vị trí thứ nhất cậu hiểu không? Cho dù bây giờ mình chỉ nhất thời nảy sinh tình cảm với cậu nhưng có ai biết về sau thứ tình cảm đó sẽ không nảy nở.

Mình biết nói thẳng ra cậu sẽ rất sốc nhưng mình không thể để bản thân phải hối hận một lần nữa.

- Được rồi! Cậu im đi!

- Thiên Linh đột nhiên hét lên.

Nó lùi về sau vài bước, nhìn Hải Dương. Rốt cuộc thì tình cảm cậu dành cho nó cũng chỉ nhỏ bằng hạt đậu, là nhất thời, đúng vậy, là nhất thời. Hôm nay cậu thích nó, lỡ ngày mai cậu lại phủ nhận nói rằng mình không còn thích nó nữa thì sao?

Cho là cậu xác định được trái tim của bản thân đi nhưng cậu đã biết trọng lượng của nó trong tim cậu là bao nhiêu chưa? Biết? Nhưng thật sự rất mập mờ. Cũng như tình cảm này vô cùng non nớt như một nụ hoa chớm nở, không ai biết được rồi ngày mai sẽ ra sau.

Hải Dương giật mình trước thái độ của Thiên Linh, điều này cũng bình thường thôi nhưng sao bây giờ trái tim cậu lại hẫng đi một nhịp vậy? Cảm giác sợ hãi sao lại lớn đến vậy. Hải Dương bắt đầu run rẩy.

Ánh mắt cả hai nhanh chóng chạm vào nhau, Thiên Linh nhìn sâu vào đôi mắt đối diện, nó chứa sự chân thành, lo lắng, sợ hãi và có gì đó nhen nhóm của ấm áp.

- Hải Dương, cậu nghe đây!

Dù cậu có thật sự thích mình hay không nhưng trái tim mình từ lâu đã không còn tồn tại hai chữ tình yêu nó xa vời lắm cậu hiểu không? Mình từng kể với cậu, hai năm trước, mình từng có một mối tình, đẹp đấy nhưng đau lắm cậu biết không?

Từ ngày đó quan niệm tình yêu của mình đã thay đổi, nó không phải màu hồng như mình đã nghĩ. Cậu thích mình cũng vô vụng thôi, mình sẽ làm cậu đau khổ đó.

Trái tim Hải Dương đập những nhịp rất nhanh, tâm trạng bắt đầu hỗn loạn, không rõ mình đang nghĩ gì.

Thiên Linh cắn môi, nó không muốn người bạn mà nó kính trọng đi vào con đường tình yêu không lối thoát, nó biết một khi Hải Dương đã đặt chân vào trái tim nó thì về sau kết quả cậu nhận được vẫn chỉ là số không vô tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!