Thời gian dã ngoại cũng nhanh chóng trôi qua. Mọi việc lại trở về như bình thường nhưng trong lòng mỗi người vẫn mang theo những khúc mắc khó mà gỡ bỏ.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, chuẩn bị đón chào một năm mới. Ai nấy đều lo trang hoàng nhà cửa đón năm mới, cùng nhau về quê hương, thăm lại chốn cũ. Trong năm, những ngày tết cổ truyền vẫn vui vẻ nhất, không ưu tư phiền muộn, thoải mái, để tâm trạng được thả lỏng bước sang một năm tràn đầy hạnh phúc.
Đường xá ngày ba mươi tết cực kỳ đông đúc, người người ra đường như mắc cửi, muốn đi qua đường cũng là một việc khó khăn. Không khí ngày tết lúc nào nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Thời tiết ấm áp, cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa cỏ xanh tươi, thật là một bức tranh tuyệt đẹp.
Mới sáu giờ sáng, Hải Dương đã ra đường hóng mát, mới giờ đấy thôi mà xe cộ đã chật ních đường. Hải Dương thở dài rẻ vào công viên, cả công viên người ta cũng không chịu buông tha. Tìm một chỗ ít người, cậu yên lặng ngồi xuống, cắm headphone nghe nhạc. Ngày tết đối với Dương luôn luôn là những ngày ám ảnh, từ nhỏ cậu đã không thích tết, ai vui thì tùy họ, cậu hoàn toàn xem tết Nguyên đán như những ngày sống ở địa ngục.
Hải Dương nhắm mắt, lẩm bẩm theo lời bài hát.
- Hi! Trông cậu cũng thư thái quá ha?
Ái Quỳnh từ đâu xuất hiện, ngồi xuống cạnh Hải Dương.
Hôm nay nhỏ cũng đi tản bộ sớm, cứ nghĩ đi sớm sẽ ít người không ngờ vẫn ngoài dự đoán.
Hải Dương mở mắt nhìn Ái Quỳnh tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn không chịu bỏ tai nghe xuống. Ái Quỳnh trông cũng chẳng quan tâm chuyện đó, ung dung ngắm nhìn trời mây.
- Cậu nói xem, mùa xuân đúng là đẹp thật, nhìn thứ gì cũng đẹp.
- Quỳnh vừa nói vừa cười vui vẻ.
Hải Dương vẫn chuyên chú nghe nhạc, không biết cậu có nghe Quỳnh nói gì hay không.
Ái Quỳnh tiếp tục độc thoại, mặc kệ người ngồi cạnh mình có nghe chút gì không, nhỏ vẫn nói. Ngày tết đối với nhỏ cũng không mấy vui vẻ gì, ra đường cũng khó khăn huống chi là hẹn bạn bè đi chơi, mua sắm, ló mặt ra đường thôi cũng có nguy cơ bị tai nạn. Nhỏ thầm thở dài trong lòng.
Bắt đầu bực tức khi Hải Dương cứ xem mình như cái bóng rỗi hơi ngồi diễn thuyết một mình, Ái Quỳnh trợn mắt, giật phắt tai nghe của Hải Dương.
- Nè! Cậu làm gì vậy?
- Hải Dương mở mắt cằn nhằn.
- Còn hỏi mình làm gì, nãy giờ mình tâm sự ít nhất cậu cũng phải nghe và nói vài câu chứ, ngược lại cậu lại chẳng thèm nói câu nào, khinh mình à?
- Ái Quỳnh nổi giận đùng đùng, hét lớn làm tập trung sự chú ý của mọi người.
Dương chỉ còn cách xoa dịu Ái Quỳnh, vốn biết nhỏ là người nóng tính nhưng cậu vẫn chọc tức nhỏ. Hải Dương xuống giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ, giở chiêu "mật ngọt dụ ong", quả nhiên có hiệu quả.
Hai người ngồi cùng nhau ngước đầu ngắm mây, cũng không ai nói với ai câu nào, không khí còn nhạt nhẽo hơn khi Ái Quỳnh tự độc thoại.
- Vụ Thiên Linh mất tích vẫn ám ảnh mình hoài, nó giống âm hồn không tan bám theo mình cả ngày, thật tức chết đi được.
- Ái Quỳnh cau mày, nhếch môi.
Ánh mắt Hải Dương có chút thay đổi, thời gian này cậu vẫn suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho Thiên Linh, bỗng nhiên Quỳnh lại nhắc đến nó như khơi dậy thứ tình cảm mập mờ trong trái tim Dương. Cậu im lặng không nói.
- Cậu nói xem! Con cáo chín đuôi đó đã lập mưu bắt cóc Thiên Linh đúng không? Mình chắc mười phần là nó, không sai.
Hải Dương gật gật đầu. Cậu từ lâu cũng có chút thù oán với Tiên Mỹ, cậu thà tin lời Thiên Linh nói còn hơn nghe lời của Tiên Mỹ. Huống hồ lời nói của Thiên Linh chiếm nhiều trọng lượng trong lòng cậu hơn.
Không gian lại trở về im lặng như ban đầu.
Hải Dương trầm mặc nhớ tới bóng hình Thiên Linh, nhiều hôm khi ở Nha Trang và trở về cậu vẫn luôn trằn trọc không yên, cứ nghĩ tới rốt cuộc mình có thích nó hay không cậu lại không tài nào ngủ yên được. "Cô ấy" vẫn chiếm vị trí không nhỏ trong tim cậu nhưng cậu quá rõ tất cả đã là quá khứ không bao giờ trở lại nữa. Nhiều tháng qua khi ở bên Thiên Linh trái tim này lại từ lúc nào xuất hiện thêm một hình bóng, cậu luôn mơ hồ xác định vị trí của nó trong tim mình, cân đo giữa hai người con gái, một người đã vĩnh viễn là cát bụi, là quá khứ, một người vẫn đang hiện diện, tồn tại trong cuộc đời cậu. Ai là người chiếm vị trí cao nhất cậu vẫn không biết, không thể nào biết.
Ái Quỳnh nhìn nét mặt u buồn của Hải Dương, từ khi quen cậu đến nay nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt ấy, cậu rõ ràng đang có tâm sự.
- Cậu có tâm sự à? Nói với mình đi, chúng ta là bạn mà, mình giúp được chắc chắn mình sẽ giúp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!