Bốn ngày nằm trong cái bệnh viện chật hẹp mà người thì đông như kiến làm Thiên Linh chẳng thể thở nỗi. Về được khách sạn, thả mình trên chiếc giường êm ái, quen thuộc của phòng mình thì thật sự rất tuyệt.
Nó không mấy gì gọi là ghét cái bệnh viện đó nhưng mùi thuốc sát trùng và không khí tương đối ngột ngạt làm nó không chịu được, thoát khỏi đó xem như ông trời đã không phụ lòng người.
Thời gian này còn trong khoảng những ngày nghỉ tết dương lịch nên mọi người có thể thoải mái ở lại hết tuần này. Không mấy khi có dịp đi chơi lâu như vậy ai mà không thích, đâu phải lúc nào cũng có dịp.
Xen lẫn trong những niềm vui là nỗi buồn cũng như lo lắng của tất cả. Tiên Mỹ mất tích cùng một thời điểm với Thiên Linh nhưng hiện nay nó đã bình an trở về còn Tiên Mỹ thì chẳng biết trôi dạt ở phương nào. Mọi hoạt động tìm kiếm đều vô vọng, cô ta như bốc hơi khỏi nơi đây hoàn toàn.
Thiên Linh một mình bước lên sân thượng. Đứng nhìn bầu trời xa xăm xanh biếc, cảm nhận làn gió xuân lùa nhẹ qua mái tóc còn vương vấn nước, đùa nghịch quanh gương mặt đượm một nét suy tư.
Tiên Mỹ có thể chẳng là gì để nó quan tâm cô ta sống hay chết, đang ở đâu, nhưng nó muốn tìm ra cô ta ngay lập tức, nó muốn biết có phải chính cô ta đã bắt cóc nó đến cái đảo nhỏ quái quỷ đó hay không? Nếu thế thì mục đích của cô ả là gì. Nếu như Tiên Mỹ mãi mãi không xuất hiện nữa thì sẽ thế nào?
Cô ta đã mất tích gần hai tuần, rốt cuộc Tiên Mỹ đang giở trò gì? Sao cô ta không chịu xuất hiện chứ?
Những giả thiết Thiên Linh nói với cô hiệu trưởng và top 20 gần như nước đổ lá khoai, niềm tin của bọn họ về Tiên Mỹ có lẽ cũng không nhỏ, những lời Thiên Linh nói ra họ đều một phần tin một phần không.
Đúng là những điều ấy chưa chắc đã là sự thật, bọn họ không tin cũng phải nhưng tâm linh nó mách bảo tất cả là sự thật, quá rắc rối.
Gió xuân còn lưu lại một chút lành lạnh của mùa đông, Thiên Linh mím môi, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, do mãi suy tư mà khi lên đây nó không mang theo áo ấm, thật là tệ quá đi.
- Nguyễn Hoàng Thiên Linh!
Cũng đã lâu không gặp, cậu vẫn tốt chứ?
Một giọng nói đanh đá quen thuộc cất lên xé tan sự yên tĩnh của tầng thượng. Thiên Linh nhanh chóng mở to mắt không thể tin vào lỗ tai của mình, nó nghe nhầm sao? Đó... không phải là...
Thiên Linh quay đầu.
Gương mặt xinh đẹp nhưng kiêu ngạo hiện ra ngay trước mắt Linh, đôi mắt nhìn nó như một lời thách thức và lời thách thức đó đã rất quen thuộc với Thiên Linh. Trịnh Hà Tiên Mỹ!
Không thể tin nổi người mà tất cả đang ngày ngày lo lắng, dốc bao nhiêu công sức tìm kiếm nhưng không thu được bất cứ kết quả gì lại xuất hiện ngay trước mắt Thiên Linh như một giấc mơ, phải chăng nó chưa tỉnh ngủ? Nếu không tại sao sự việc chỉ có trong mơ lại hiện ra rõ nét trước mắt như vậy.
Thiên Linh vẫn đứng im không nhúc nhích.
- Hừ! Chỉ có hai tuần không gặp tôi mà cậu nhớ như vậy sao? Bây giờ thấy tôi vui đến nỗi không nói nên lời sao?
- Tiên Mỹ phun ra một câu châm biếm.
- Cậu... cậu... tại tại... sao...
- Thiên Linh cả nói cũng không nói tròn câu.
Tiên Mỹ hờ hững cười nhạt đưa ánh nhìn đủ loại khinh bỉ về phía Thiên Linh.
Đến giờ nó vẫn chưa thể bình tâm trở lại, tại sao Tiên mỹ lại có thể xuất hiện ở đây? Cô ta mất tích như một câu đố rồi lại trở về một cách bất ngờ, lại còn lên đến sân thượng khách sạn gặp Thiên Linh, nói ai trong trường hợp này mà có thể thích nghi được chứ.
Cô nàng hotgirl im lặng nhìn chăm chăm Thiên Linh. Hôm nay cô ta ăn mặc không giống phong cách của một hotgirl Tiên Mỹ bình thường, áo somi được thiết kế không mấy tinh xảo hay đẹp đẽ, quần jean bó sát đôi chân thon dài, cô ta còn mặc bên ngoài một chiếc áo khoác lông thú nhìn như mấy cô gái xứ Hàn.
Thiên Linh nhìn Tiên Mỹ từ trên xuống dưới, cô ta mất tích chỉ mới hai tuần mà phong cách đã thay đổi rồi sao?
- Thấy lạ lắm sao?
Thật ra tôi cũng rất ghét phải mặc như thế này nhưng tôi có lý do.
Lý do? Lý do gì chứ? Một con người không sợ trời không sợ đất, luôn xem hình tượng và vẻ đẹp của mình là nhất sao có thể hạ thấp vẻ đẹp của bản thân như vậy? Nhìn kỹ thì hôm nay Tiên Mỹ đánh phấn rất đậm, trông cô ta bây giờ rất khác thường.
Nhanh chóng kéo tâm trí đang lơ đãng trên mây trở về. Thiên Linh tiến lên vài bước, đứng đối diện với Tiên Mỹ, vẻ đẹp bên ngoài của cô ta không thay đổi nhưng nhìn qua có gì đó khác xưa.
- Nói cho tôi biết?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!