Chương 31: Cảm Giác

Mặt trời thức dậy... Rồi Mặt trời lại chìm vào giấc ngủ. Cứ như thế, một ngày nữa lại sắp trôi qua, một ngày trôi qua trong nỗi buồn và sự lo lắng. Cũng đã gần hai ngày rồi, một chút tung tích của Thiên Linh và Tiên Mỹ cũng không có, họ như bốc hơi khỏi thế giới này một cách thần bí.

Những vụ mất tích như thế này chỉ có trong những bộ truyện viễn tưởng, nhân vật mất tích cực kỳ bí ẩn, một câu đố thách thức những người còn lại. Và bây giờ sự việc trong truyện lại là sự thật đang diễn ra tại đây, tại bãi biển Nha Trang này.

Cũng đã gần hai ngày, cô hiệu trưởng đã nhờ cảnh sát khu vực cùng tìm kiếm nhưng hầu như bọn họ lại chẳng xem trọng, coi như đây là một chuyện đùa không đáng lưu tâm.

Cả hai ngày nay kể từ khi được biết Thiên Linh mất tích, Ái Quỳnh cứ buồn bã không còn hoạt bát như mọi khi, nhỏ rất rất lo lắng, cả ăn sáng cũng quên, thỉnh thoảng nhốt mình trong phòng khách sạn âm thầm khóc. Quỳnh cứ sợ Thiên Linh sẽ xảy ra chuyện...

Trời cũng đã về chiều, mặt biển cũng yên ắng hơn.

Từ trên cao nhìn ra biển khung cảnh thật ảm đạm nhưng có lẽ do tâm trạng hiện nay của Hải Dương nên mới nhìn cảnh vật ra như thế. Cậu cũng không hơn tâm trạng của Ái Quỳnh là bao có khi còn lo lắng hơn nhỏ. Mới sáng sớm cậu đã ra biển tìm một vài vòng như tất cả thu được chỉ là con số không.

Càng ngày càng lo lắng thì máu trong tim càng sôi sục cậu càng không kiềm chế được cảm xúc của mình. Nếu trưa nay cô hiệu trưởng và mọi người không cản lại chắc Hải Dương đã chạy ra biển tiếp tục làm cái việc vô ích đó.

Mặt biển buồn tẻ, lòng người càng buồn tẻ hơn.

Hải Dương chăm chú nhìn khung cảnh xanh dương bao la, liệu trong bãi biển bao la này Thiên Linh đang ở đâu? Cậu sắp không chịu nổi nữa rồi, nhiều lần muốn gọi điện thoại về nhà nó nhưng không dám, cậu và mọi người lo lắng thì đã đành bây giờ nếu để ba mẹ nó biết sẽ thêm một phần rắc rối.

Mười chín người lo lắng đủ rồi, không thể để hai người thân của Linh lo lắng nữa.

"Thiên Linh rốt cuộc cậu đang ở đâu? Cậu có biết mọi người đang rất lo cho cậu không? Cậu có bị làm sao không?"

Hải Dương vò đầu bức tóc, bình thường cậu rất biết giữ kiềm chế và giữ cho suy nghĩ của bản thân thật sáng suốt nhưng bây giờ cậu không thể tập trung được, đầu óc như bị hình ảnh Thiên Linh chiếm lấy toàn bộ không có cách nào xóa bỏ chúng.

Mặt biển xanh dậy lên một đợt sóng không to không nhỏ. Cảm giác lúc này trong Hải Dương thật lạ, không thể lý giải rõ bằng lời hay bằng bất cứ từ ngữ nào. Hải Dương đưa tay đặt trước ngực, cậu từng nghĩ mình thích nó nhưng chưa dám khẳng định.

Nhưng gần đây, kể từ ngày Thiên Linh mất tích những giấc mơ cứ hàng đêm hiện về trong tâm trí cậu người con gái đã chiếm trái tim cậu năm xưa không còn nữa, thay vào đó là hình bóng của một người con gái khác, người con gái cậu cứ nghĩ chỉ là một người bạn khác giới bình thường thôi nhưng bây giờ cậu đã gần như nhận ra, không đơn thuần như vậy, hình ảnh về người con gái ấy đã thay thế người ấy năm xưa nhưng... có thật... người con gái đó sẽ thay thế được người cậu từng thề sẽ đặt cả trái tim sao?

- Cậu thích cô ta?

- Một âm thanh không to không nhỏ cất lên phá tan sự tĩnh mịch của sân thượng khách sạn.

Hải Dương giật mình quay đầu lại, gương mặt cậu cực kỳ căm hận hiện ra trước mắt. Ông trời đang trêu ngươi Hải Dương sao? Biết rõ cậu rất ghét hắn vẫn cho hắn đến đây, đứng ung dung ngay cạnh cậu?

Hắn không xứng đáng...

Dương không trả lời quay mặt đi, như lời cậu đã nói năm xưa, sẽ không bao giờ tha thứ cho Hoàng Thiên và bây giờ cũng vậy, không thay đổi.

Đối với cậu, Hoàng Thiên không xứng nói chuyện với cậu cũng như đứng cạnh cậu, Dương ghét cái hương nước hoa nhàn nhạt quen thuộc trên người hắn, đó là loại nước hoa hắn thích nhất từ trước đến nay. Vì sao cậu ghét ư?

Bởi cô ấy cũng rất thích loại nước hoa này, cô ấy cũng từng khen mùi hương của nó rất thích hợp với hắn. Cậu không muốn nhớ đến hình ảnh của cô ấy, nó làm cậu đau...

Cậu còn ghét cái khuôn mặt điển trai, ngũ quan tuyệt mĩ, cậu tin mình không bằng hắn. Dương không ghen tị trước vẻ đẹp trời phú của hắn, cậu ghét nó bởi... cô ấy đã thích gương mặt ấy và cô ấy cho đến chết vẫn chỉ yêu hắn, yêu từng đường nét trên gương mặt đó.

Tại sao chứ? Tại sao cô ấy lại thích hắn, yêu hắn? Để rồi phải ra đi chỉ với cái tuổi còn rất rất trẻ mười bảy. Hải Dương căm ghét những gì cô ấy thích trên con người này, cố ấy thích thì cậu sẽ ghét.

- Cậu vẫn nghĩ tôi là hung thủ thì tùy cậu nhưng... sự thật vẫn sẽ là sự thật.

- Đúng vậy! Sự thật vẫn mãi là sự thật! Cô ấy đã rời xa cõi đời này mãi mãi khi chỉ mới mười bảy tuổi! Đó là sự thật!

- Hải Dương tức giận như muốn hét lên.

Hoàng Thiên im lắng, Dương nói không sai, sự thật là cô ấy đã chết, cô ấy mãi mãi không thể cùng trò chuyện với hắn, cùng đi công viên với hắn, cùng hắn ngắm hoàng hôn... Cô ấy vĩnh viễn phải nằm dưới lớp đất lạnh lẽo...

- Trần Minh Hải Dương!

Tôi không muốn nói nhiều với cậu nhưng nghe cho rõ đây! Tất cả đã là quá khứ, cậu buồn tôi không buồn sao? Sự thật không thể thay đổi, cậu muốn cô ấy sống lại là điều không thể. Cậu cứ mãi giữ cái ân oán đó thì làm được gì? Cậu ghét tôi thì cô ấy sống lại được à?

Vớ vẫn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!