Chương 3: Giải Cứu​

Ông mặt trời đã vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ dài, mặt trăng cũng mệt mỏi nhường chỗ cho mặt trời và về nghỉ ngơi.

Hôm nay thầy cô bận đi họp hội gì đó nên trường tôi được nghĩ học hôm nay, thật sướng biết bao, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày chỉ có những ngày chủ nhật là tôi được thẳng cẳng mà ngủ nhưng hôm nay lại được nghỉ sao tôi không nhân cơ hội hiếm có một chùm chăn ngủ tới mặt trời xuống núi lần nữa?

Hihi.

- Thiên Linh! Thức chưa con? Xuống nấu tiếp bữa sáng giùm mẹ đi con! Mẹ phải ra ngoài rồi

- Tiếng mẹ tôi văng vẳng dưới nhà nhưng tôi mặc kệ, cơ hội hiếm hoi như thế này lâu lâu mới có một lần không thể để mẹ tôi phá tan được.

- Thiên Linh!

- Tiếng mẹ vẫn í ới dưới nhà

Tôi chùm chăn khỏi đầu và tiếp tục ngủ, mẹ tôi đừng có phá đám giấc ngủ quý giá có một không hai hôm nay của tôi là tôi vui lắm rồi. Mẹ tôi ngừng gọi, kỳ lạ nhỉ? Tôi nghi có chuyện chẳng lành sắp xảy ra với mình.

RẦM!

Cánh cửa phòng tôi được mở ra nhẹ nhàng, ôi khủng khiếp tôi không ngờ mẹ tôi lại mang máu côn đồ như thế, mong là nó đừng có lây sang tôi như vậy hình tượng thiên tài số một của tôi sẽ sụp đổ mất, không được!

Mẹ tôi đằng đằng sát khí (tôi nghĩ vậy) tiến tới giường và phóng loa phát thanh:

- CÓ THỨC DẬY HAY KHÔNG THÌ BẢO? MẶT TRỜI LÊN TỚI ĐỈNH RỒI KÌA!

Theo phản xạ tự nhiên để bảo toàn tính mạng tôi ngồi dậy nhưng mắt vẫn nhắm chặt y như bị mộng du.

- Thức dậy nhanh!

- Mẹ tôi vẫn đứng đó làm đồng hồ báo thức, thiệt khổ mà.

Tôi từ từ mở mắt ra, mẹ tôi đang trừng mắt nhìn, eo ơi! Kinh quá, linh tính mách bảo tôi phải nhanh chân làm theo lời mẹ, thế là tôi không để mẹ giảng thuyết thêm nhanh chóng phóng vào toilet làm vệ sinh như hàng ngày.

Có một ngày ở nhà cũng không xong, tức quá, cơ hội bị vụt mất rồi, huhu... tại mẹ hết nếu không giờ này tôi đang ung dung chìm vào giấc mơ bạch mã công chúa ý lộn bạch mã hoàng tử rồi, không cam tâm tí nào.

Tôi bước ra khỏi toilet, hai mắt không mở nổi, cứ muốn nhắm lại hoài. Mẹ tôi vẫn đứng đó chuẩn bị ra thánh chỉ.

- Bây giờ thay đồ đi rồi xuống nhà làm tiếp bữa sáng giùm mẹ rồi con ăn đi, lát mẹ về, cấm không được ngủ tiếp nếu không money tháng này của con cắt sạch.

Sau khi ra thánh chỉ mẹ tôi bước ra ngoài.

Nghe tới ba từ money tháng này là mắt tôi mở ra ngay, mẹ luôn dùng nó để áp bức tôi nhưng nó lại là điểm yếu của tôi, không có money thì đời tôi tàn một nửa rồi, mẹ cũng biết hiếp người quá đáng.

Tôi làm theo thánh chỉ thay đồ rồi bước xuống nhà làm tiếp bữa sáng rồi tự mình giải quyết chúng. Ngó qua ngó lại biết làm món gì bây giờ, khó nghĩ quá.

Tôi mở tủ lạnh ra xem, toàn rau với rau, bộ mẹ tính cho tôi trở thành con sâu hay sao mà mua nhiều rau thế, đặc biệt tôi rất ghét ăn rau dù bữa nào mẹ tôi cũng thuyết giáo về rau nào là ăn rau rất tốt cho sức khỏe, nào là ăn rau rất tốt cho mắt, ngăn ngừa mụn, nào là ăn rau dễ tiêu hóa,... Làm tôi muốn quay mòng mòng trong bữa ăn, cả ba tôi còn không chịu được nữa mà.

Việc bây giờ là nấu món gì? Bực mình thiệt, thôi thì nấu đại nó ra món gì thì ra miễn là tôi cho vô miệng và nuốt là được.

Nghĩ thế tôi bắt tay vào công việc của mình, đầu tiên là rửa rau rồi...

Sau một hồi lâu vật lộn với bữa sáng cuối cùng tôi cũng xong, dọn bữa sáng ra bàn, mấy món tôi làm với hai món mẹ làm khác nhau một trời một vực.

Nhưng thôi, tôi kéo ghế ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa, không biết mấy món tự chế của tôi ra sao nữa, gắp một miếng rau bèo nhèo như bánh bèo lên cho vào miệng, hình như nó bị biến vị thì phải? Rau này hơi bị mặn thì phải? Tôi nhớ đâu có cho muối đau ta?

Kỳ thế nhỉ. Bỏ qua miếng rau đó tôi gắp miếng rau kèm tôm bên đĩa khác...

- Sặc... ái...ì...ị?

- Mùi vị của nó tuyệt vời vừa mặn chát vừa cay xè.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!