Thiên Linh về phòng khi kim đồng hồ đã điểm 10h, tâm sự hắn chia sẽ với nó đã thật sự đi vào trái tim nó...
Hoàng Thiên vẫn im lặng nhìn bầu trời xa xăm, có lẽ chẳng ai biết suy nghĩ hiện giờ của hắn, chỉ có bản thân hắn mới hiểu.
Và cũng không ai có thể gỡ nút thắt trong lòng hắn, bản thân hắn phải tự tay tháo nút thắt trong lòng mình để ngày mai là một ngày tràn ngập ánh nắng...
Trong bóng đêm, một người vẫn luôn dõi theo hai người trên bãi cát. Hai hàm răng khẽ ma sát vào nhau thật đáng sợ, tất cả những gì người đó đã làm suốt thời gian qua bay đi không dấu vết sao? Không bao giờ có chuyện đó, mãi mãi không bao giờ.
Kẻ đó quay người cất bước nhẹ nhàng không một tiếng động, người đó như một bóng ma vô hình đang từng ngày từng giờ nấp sau bóng tối dõi theo những hành động của ai đó và sẽ ra tay bất cứ lúc nào.
"Dưới ánh trăng... mọi thứ... thật mờ ảo..."
...
Một ngày nữa lại bắt đầu...
Phòng 51.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu mà Thiên Linh vẫn ung dung chùm chăn kín mít ngủ ngon lành. Ngày bình thường nó tự nhiên sẽ biết thức sớm nhưng bây giờ vẫn đang trong thời gian dã ngoại, nó không bao giờ thức sớm để uổng giấc ngủ ngàn vàng đâu.
Cốc... cốc...
Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Thiên Linh hơi nhíu mày nhưng vẫn không lết xuống giường ra mở cửa, mặc kệ, ai gõ thì lát mỏi tay sẽ tự nghĩ thôi, không cần nó phải đích thân ra mời vô uống trà.
Tiếng gõ cửa ngày càng nhiều và mạnh hơn, người ngoài kia bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
- Nguyễn Hoàng Thiên Linh kia! Mày chết trong đó rồi hả? Ra mở cửa cho tao coi!
- Giọng nói quen thuộc dội thẳng vào tai Thiên Linh.
Nó từ từ mở mắt, là Ái Quỳnh, mới sáng sớm đã phá giấc ngủ của nó rồi, thật là. Thiên Linh vẫn chùm chăn khỏi đầu tiếp tục nhắm mắt ngủ, là Ái Quỳnh thì nó không sợ nữa.
Ái Quỳnh bực bội định đá cửa xông thẳng vào xem Thiên Linh còn ngủ đến bao giờ thì Hải Dương cản lại, đá cửa khách sạn là phá hoại tài sản của người ta đó. Ái Quỳnh không thể làm chuyện lỗ mãn như vậy.
- Thiên Linh, gần 9h rồi đó, cậu còn định ngủ đến bao giờ?
Công nhận Hải Dương nói chuyện nghe êm tai thiệt. Thiên Linh kéo chăn ra dụi dụi mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình. Cũng gần 9h rồi chứ con sớm chán gì đâu. Nó vươn vai ngoáp một cái rồi ngồi dậy xuống giường vào toilet.
Ái Quỳnh, Hải Dương vẫn bị nó bơ đứng trơ trơ trước cửa phòng như bảo vệ canh ăn trộm. Quỳnh cứ nghĩ tới đó là tức xì khói, con nhỏ này là bạn của Quỳnh sao? Tự nhiên bỏ bạn bè ngoài này, ít nhất cũng phải ra mở cửa mời tụi nhỏ vào phòng chứ. Nhưng trong lòng ai kia thì đâu nghĩ nhiều đến việc đó.
Thiên Linh vươn vai thêm lần nữa xua đi cơn buồn ngủ còn đeo bám, nó đã thay một bộ đồ khác để thoải mái hơn một chút, mặc pygiama ngủ cũng nóng nực lắm chứ. Mái tóc lòa xòa như ổ quạ đã được chải chuốt cẩn thận buộc cao. Trong nó bây giờ có sức sống hơn lúc mới thức rồi.
Thiên Linh hơi khựng lại nhìn ra cửa, ôi không! Hình như nó quên một việc quan trọng.
Linh phi một mạch ra cửa vặn ổ khóa mở cửa, lần này không bị Ái Quỳnh mắng cho một trận thì thế giới thay đổi 360 độ rồi.
Quả không nằm ngoài dự đoán...
- Con kia! Sao mày để tao và Dương đứng ngoài chờ như canh cửa phòng cho mày vậy?
Nó cười trừ lùi về sau vài bước phòng thủ.
- Sorry sorry! Tao quên mà, tao cũng vừa mới thức nên thần trí không được sáng suốt cho lắm.
- Nó cười hề hề.
Ái Quỳnh lườm Thiên Linh mấy cái rồi ngồi phịch xuống giường nó xoa xoa hai chân. Đứng cũng khá là lâu nên chân nhỏ cứng gần như tượng đá rồi, cũng tại Thiên Linh hết, nhỏ không tính sổ đã là nhân từ lắm rồi.
Thiên Linh thấy vậy cũng ngồi xuống cạnh cô bạn xoa chân phụ Ái Quỳnh, đó là hành động chứng tỏ nó rất biết lỗi và rất muốn sửa chữa lỗi lầm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!