Một tuần cũng đã nhanh chóng trôi qua, đó là niềm ao ước của top 20 học sinh trường Quang Hải, được đi dã ngoại thì ai mà chẳng thích, kỳ thi học kỳ cũng đã gần kề, thư giản, thả lỏng đầu óc một chút trước khi bước vào những ngày thi khó khăn quả là không tồi chút nào.
Cô hiệu trưởng thật sự rất chu đáo.
Mới 6h mười lăm phút sáng trên sân trường Quang Hải đã hiện diện gần đủ học sinh của top 20. Những học sinh còn lại rất tiếc vì từ đầu đã không cố gắng học thật tốt để được như top 20. Nhưng nuối tiếc cũng đã quá muộn, thời gian không bao giờ quay trở lại nó chỉ đi tiếp mà thôi.
Sự tiếc nuối đó thật sự rất vô nghĩa.
- HẮC XÌ!
- Thiên Linh lấy tay che miệng hắc hơi. Mới sáng sớm mà đã hắc hơi thế này?
Ái Quỳnh đi bên cạnh thấy nó bị thế cũng khá là lo lắng, thời tiết này dễ mắc bệnh lắm, mà thi cử đã sắp đến nếu ngã bệnh vào lúc này thì mệt lắm.
- Mày không sao chứ?
- Quỳnh quan tâm hỏi han.
- Không, mày coi tao khỏe như trâu làm gì có sao với trăng.
Quỳnh cũng chịu thua, sức khỏe Thiên Linh rất tốt. Từ hồi quen nó đến giờ Quỳnh chỉ thấy một lần nó bị bệnh cảm nhưng không nặng lắm chỉ trừ mấy tháng sau cuộc tình ngây thơ và dại dột ngày ấy nó bị bệnh rất nặng, hầu như ai ai cũng lo lắng, đặc biệt là ba mẹ nó, họ tình nguyện bỏ công việc ở công ty ở nhà chăm sóc cho nó.
Ái Quỳnh cũng thường xuyên sang thăm và trò chuyện cùng nó, tất cả những gì trong thời gian đó ngoài ba mẹ nó thì Quỳnh là người biết rõ nhất.
Thiên Linh hớn hở khi nghĩ đến chuyến dã ngoại thú vị sắp tới, nó kéo Ái Quỳnh đi không kịp thở.
Nó cùng cô bạn ngồi xuống băng đá gần vườn hoa của trường. Cũng còn rất sớm, biết vậy nó ở nhà nướng thêm vài phút cho đã cuộc đời rồi, tất cả đều tại Ái Quỳnh mới 5h20' đã gọi điện inh ỏi tới điện thoại của nó giục nó đến sớm một chút.
Thiên Linh có tật, khi đã ngủ thì thức không phải chuyện khó khăn nhưng khi đã thức có cho nó một tỷ đôla nó cũng không ngủ lại được. Bởi vậy, sau khi Quỳnh cúp máy là nó thức luôn cho đến khi lon ton đến trường.
Hôm nay tất cả những học sinh còn lại đều phải ở lại trường và tiếp tục việc học, chỉ có top 20 xuất sắc mới có vinh hạnh nghĩ học đi chơi thôi, họ vượt qua được cuộc thi gay go như vậy thì cớ gì không vượt qua được kỳ thi học kỳ.
- Sao Hải Dương chưa đến nữa vậy?
Tao hẹn cậu ấy rồi mà.
- Ái Quỳnh vừa nhăn nhó vừa xem đồng hồ.
- Thì trước sau gì cậu ấy cũng tới, sốt ruột gì chứ?
Hải Dương đâu phải con nít, huống hồ chi cậu ta cũng rất thích chuyến dã ngoại này, cậu ấy đến trễ một chút cũng đâu thành vấn đề.
Nhân gian có câu
"nhắc tào tháo, tào tháo tới liền" quả không sai. Thiên Linh và Ái Quỳnh vừa nhắc Hải Dương là cậu đến liền.
Ái Quỳnh hớn hở như bắt được vàng hay kim cương gì đó chạy đến chỗ Hải Dương bỏ mặt Thiên Linh ở lại. Phản bạn kinh khủng chưa? Dương đến là vứt nó sang một bên không thèm quan tâm nữa. Thiên Linh nở nụ cười gian tà sau khi suy nghĩ kỹ càng một điều gì đó rồi đứng lên đi về phía hai người bạn thân.
Từ ngoài cổng một chiếc xe cực kỳ quen thuộc với toàn trường cũng như nó lao thẳng vào sân trường. Sau lần suýt gặp tử thần lần trước, tự nhiên nó phản ứng nhanh hơn nhiều, có lẽ là phạn xạ tự nhiên của con người.
Thiên Linh vội vàng tránh sang một bên, tên này muốn giết người đây mà, mưu kế lần một không thành, tính mưu kế lần hai chứ gì?
Lần trước Ái Quỳnh không được tận mắt chứng kiến cảnh Hoàng Thiên lái xe với tốc độ tương đối cao vào trường làm nó đổ mồ hôi xanh mặt mài nên không cảm thấy gì cả. Thiên Linh tránh chiếc xe đó một cách nhanh gọn như vậy thù có gì đáng lo ngại đâu.
Riêng Hải Dương từng chứng kiến nên khá lo lắng, cậu chạy đến bên nó, tâm trạng có gì đó khác lạ, cảm giác đó không còn nhè nhẹ như lần trước nữa, cậu cảm nhận rõ mình đã rất lo lắng khi xe hắn chạy nhanh vào trường.
- Cậu không bị sao chứ?
- Dương quan tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!