Chương 25: Kết Quả - Chuyến Dã Ngoại

Hôm qua quả là một ngày mệt mỏi với Thiên Linh, tụi nhỏ ở cô nhi viện thấy nó đến còn mừng hơn bắt được vàng quấn lấy nó cả ngày như hình với bóng làm nó muốn nghẹt thở. Hải Dương không thích trẻ con mấy nên lén trốn về bỏ mặt nó ở lại chịu khổ.

Mặt trời đã xuất hiện tỏa sáng cả một khung trời, lại một nữa trôi qua và một ngày nữa lại đến.

RENG... RENG... RENG!!

Tiếng chuông báo thức réo ầm vang vọng khắp căn phòng. Dạo này nó không còn gương mẫu như mọi khi nữa, tối thì gần mười giời mới chịu lên giường chìm vào giấc mộng, sáng thì có ngày 6h40' rồi còn ngủ khò khò như chết.

Nó rút kinh nghiệm nên đặt báo thức khỏi sợ dậy trễ mà mất toi hình tượng lớp trưởng gương mẫu.

Thiên Linh kéo chăn ngồi dậy vươn vai một cái chào ngày mới. Hôm nay nó đặt báo thức sớm hơn, 6h20'. Nó xuống giường vào toilet làm vệ sinh cá nhân.

Hôm nay lại là ngày phải chịu tra tấn lỗ tai, đúng! Hôm nay là thứ hai đầu tuần và sẽ diễn ra tiết chào cờ kinh khủng. Nó bước ra khỏi nhà vệ sinh mà mắt cứ muốn nhắm lại không chịu mở, khổ thiệt, đã quyết chí sẽ tỉnh táo rồi mà vẫn không được, nó... còn buồn ngủ cơ.

Tự đập mình một cái, nó nghĩ gì mà muốn ngủ vào giờ này? Là đi học đó! Thiên Linh tự trấn an mình rồi mở tủ lấy bộ đồng phục nó cho là cực kỳ dễ thương ra và... vào lại toilet thay đồ.

Mẹ nó lại đi làm từ sớm, căn nhà lại trở nên trống vắng và thật lạnh lẽo, ba nó tuần sau mới về, công việc ngày càng nhiều, gánh nặng trên đôi vai người trụ cột gia đình ngày càng nặng hơn. Nó thương ba và cả thương mẹ nữa, nó không thể giúp được gì để vơi bớt gánh nặng gia đình của ba mẹ nó.

Thiên Linh nhìn căn bếp trống rỗng và bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn còn thơm nức khói, nó từ từ kéo ghế ngồi xuống và bắt đầu thưởng thức bữa sáng quen thuộc.

Thong dong trên chiếc xe điện, dạo này nó đổi phương tiện, đạp xe chi mỏi chân thay vào đó đi xe điện tốt hơn nhiều. Ngâm nga vài câu hát yêu thích, nó hít hà không khí lành lạnh của mùa đông và chầm chậm thưởng thức hương vị tuyệt vời của một ngày mới.

Nó dắt xe vào trường, trường Quang Hải vẫn như mọi ngày, sáng sớm thường náo nhiệt nhất.

- Thiên Linh!

- Ái Quỳnh từ đâu chạy lại hù nó.

Nó giật mình suýt nữa làm ngã xe, quay lại xem kẻ nào to gan đó thế thì thấy Ái Quỳnh mặt rạng rỡ như nắng mai cười tươi với nó. Hứ một tiếng nó dắt xe vào trong, để xe ổn định cái đã rồi xử con bạn sau cũng không muộn, huống chi nhỏ cũng chạy được đi đâu đâu.

Sau khi để xe xong nó hùng hổ ra ngoài, Ái Quỳnh vẫn hồn nhiên đứng đó mà không biết tai họa sắp giáng xuống mình.

- Mày muốn chết sớm đầu thai sớm hả?

Sao mới sáng đã hù tao hết hồn vậy?

- Thiên Linh phi đến từ lúc này mặt hầm hầm cảnh cáo cô bạn.

Ái Quỳnh cười ngượng, hình như nhỏ quên mất Thiên Linh không thích bị người khác hù dọa mình, nó sợ mình sẽ bị bệnh tim như vậy thì khổ cả nhà. Quỳnh biết mình lần này không dễ thoát nên dở chiêu cũ, chạy đến kéo tay Thiên Linh giở bộ mặt cún con dễ thương làm hòa.

Thiên Linh đã quen với bộ dạng này nên không thấy buồn cười như lúc trước.

- Trưa đãi tao và Hải Dương một bữa thịnh soạn đó, nếu không... chuẩn bị mua quan tài đi nhé!

Sau khi răn đe xong nó ung dung bước về lớp mặc cho cô bạn còn đang năn nỉ ỉ oi gây sự chú ý không nhỏ với những học sinh xung quanh.

Chào Hải Dương, nó yên vị vào chỗ ngồi, Hải Dương vẫn như mọi ngày nở nụ cười tươi với nó rồi dán mắt vào cuốn sách không quan tâm chuyện gì xung quanh. Nó ngơ ngác nhìn Dương, tên này mà là anh em sinh đôi với Hoàng Thiên chắc chắn ai cũng sẽ tin, hai người này có những điểm giống nhau cực.

Nhưng nó không muốn Dương lây nhiễm tính ác quỷ từ hắn đâu.

Ái Quỳnh cũng đã xuất hiện ngay sau đó, đãi ăn đâu phải chuyện to lớn gì, nhà nhỏ cũng đâu phải hạng tầm thường, huống chi đã lâu kể từ khi Dương trở thành bạn của nó và nhỏ, Quỳnh chưa bao giờ đãi bọn nó ăn một bữa nào.

Thiên Linh cũng đã nể tình lắm mới xử cô bạn như vậy, nếu không nó đã nghĩ ra trò gì làm Ái Quỳnh sạch túi rồi.

***

TÙNG... TÙNG... TÙNG!

Tiết sinh hoạt đầu giờ cũng trôi qua nhanh chóng, tiết một cũng là tiết chào cờ mà chẳng ai hứng thú cả. Mọi người vác bộ mặt còn hơn đi đám ma ra sân, thầy cô cũng bó tay với đám học trò này, mình nói muốn khan cả cổ tốn bao nhiêu nước bọt mà chúng ở dưới một số thì chơi game, một số thì đọc truyện, còn số còn lại thì ngủ gục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!