Những chú chim mang tiếng hót líu lo hòa trộn cùng không gian của vạn vật. Cái lạnh của mùa đông đã thật sự đến, một ngày chủ nhật trong thời tiết se lạnh thế này thì chẳng ai muốn ra đường làm gì.
Chủ nhật là ngày tất cả mọi người về nhà nghỉ ngơi sau một tuần mất bao nhiêu công sức lao đầu vào công việc.
Ánh nắng ban mai yếu ớt hé lộ sau vầng mây trắng bồng bềnh trên trời cao. Sẽ thế nào nếu thế giới này thiếu đi ánh sáng?
Sẽ thật khủng khiếp, bóng tối luôn là nỗi sợ hãi của bao người, là nơi con người không bao giờ muốn tồn tại nhưng... trong bóng tối con người ta có thể xem nó như một ngăn kéo bí mật chôn giấu nỗi đau mà mình đã trải qua, hữu hiệu lắm đấy.
Đường phố hôm nay cũng không kém phần nhộn nhịp, chủ nhật cũng là ngày mọi người cùng nhau đi chơi thư giản, dành 24h ngắn ngủi cho người thân.
Thiên Linh uể oải xuống lầu, ngày cuối tuần mà cũng không được yên thân.
- Mẹ làm gì kêu con thức sớm thế? Chưa 7h nữa mà...
Bà Trúc
- mẹ Thiên Linh đang chuẩn bị bữa sáng, nói đúng hơn là chuẩn bị bữa sáng từ thiện cho cô nhi viện trong thành phố. Những ngày không bận bịu công việc bà thường đi siêu thị từ sớm hoặc từ hôm trước mua những vật cần thiết và bắt tay vào việc từ mới chạng vạng sáng.
Bà Trúc rất thích làm từ thiện, bà cũng rất cảm thông cho số phận không như mong muốn của những đứa trẻ trong cô nhi viện.
- Phụ mẹ làm thức ăn đi con, mẹ phải mang tới cô nhi viện sớm đó.
Linh vuốt lại mái tóc chải qua loa rồi đi đến bên mẹ nhìn đống đồ trên bàn. Hôm nào mẹ đi cô nhi viện nó cũng đi theo, một phần thư giản đầu óc, một phần chơi cùng các em nhỏ ở đó.
Nó cũng rất thương những cô cậu dễ thương trong đó, có hôm còn xin mẹ cho mình nhận vài đứa làm em nuôi, thế là... hôm ấy sẽ được nghe đọc thư pháp cả tiếng đồng hồ.
Thiên Linh nấu ăn không được cao tay như bà Trúc nhưng vẫn ăn được, không đến nỗi bỏ đi ngay từ thìa đầu tiên. Không nói không rằng nó cũng phụ mẹ cho thức ăn vào hộp và làm vài thứ.
Chưa đầy ba mươi phút sau tất cả năm mươi hộp cơm đã được hoàn tất, bà Trúc chuyển hết lên xe tải bà thuê cho việc vận chuyển này nọ, dĩ nhiên hôm nay bà cũng sẽ đi cô nhi viện thăm các bé.
- Lên thay đồ đi rồi mẹ con mình đi.
- Xong xuôi việc vận chuyển thức ăn bà Trúc quay sang Thiên Linh còn đang tần ngần nói.
Nó vâng vâng dạ dạ rồi chạy biến lên phòng. Một ngày không ngủ tới trưa cũng rất xứng đáng, mấy tháng từ khi vào học nó chưa bao giờ đến cô nhi viện lần nào, lần này được theo mẹ đi dĩ nhiên nó rất vui.
Mở tủ quần áo ngó sơ một lượt, quần áo của nó đủ loại đủ kiểu chất đầy cả tủ, hầu như hàng năm nó đều mua trên dưới ba mươi bộ nhưng cũng không mặc bao nhiêu, lãnh phí tiền của thật.
Nhiều đồ như vậy biết chọn bộ nào phù hợp bây giờ?
Nó thì hoàn toàn mù mờ việc chọn đồ, bởi vậy lúc nào đi ra ngoài nó cũng mất gần một tiếng chuẩn bị, cũng vì phần chọn đồ này đây nè. Nhìn lên đồng hồ, cũng đã 7h ba mươi phút rồi, nó đành chọn đại, chứ đứng như thế này không phải là cách.
Nó chọn trúng bộ váy búp bê màu đỏ vô cùng dễ thương, bộ này nó mua cùng Ái Quỳnh trong hè, cũng không mặc lần nào. Gật đầu hài lòng vì chắc mình đã chọn đúng, Thiên Linh vào toilet thay đồ.
Thiên Linh vốn dĩ không đẹp nhưng vẫn rất nổi bật khi khoác lên mình bộ cánh hợp với bản thân. Ngắm nghía mình trước gương, nó cũng đẹp đấy chứ nhưng thật ra chưa bộc lộ ra bên ngoài thôi.
Mái tóc đen mượt được buộc cao cá tính, đôi môi hồng tự nhiên không chút tập chất, đôi mắt đáng yêu cùng đôi chân mày dài lá liễu, được tô điểm thêm trên người một bộ váy đỏ tươi xinh xắn. Nó không là công chúa thì cũng là em của công chúa.
Chọn một đôi giày búp bê nó hí ha hí hửng xuống lầu, mẹ nó trầm trồ khen ngợi cho mà xem.
Bà Trúc cũng đã hóa trang xong, hôm nay bà cũng như bình thường nhưng có chút quý phái hơn, chiếc áo somi kiểu nữ cách điệu uyển chuyển màu trắng cùng quần jean dài màu đen, quả là một trang phục ấn tượng.
Ba Thiên Linh đang công tác tại Canada tạm thời chưa về, không khí gia đình cũng từ đó hơi chùng một chút, gia đình thiếu đi một trụ cột, Thiên Linh thiếu đi một người cha, bà Trúc thiếu đi một người chồng thì thật không thể vui vẻ hơn nhưng ông Nam cũng vì gia đình con cái mà không quản cực nhọc, Thiên Linh và bà Trúc hiểu rõ điều đó hơn ai hết.
Hôm nay bà Trúc sẽ tự lái xe đến cô nhi viện, Thiên Linh mở cửa lên xe trước đợi mẹ khóa cổng cẩn thận, cũng đã lâu nó không đi chung xe với mẹ. Bà Trúc lên xe, tra ổ khóa, chiếc Lexus xám lăn bánh tiến thẳng cô nhi viện lớn nhất thành phố.
Những hàng cây không còn tươi xanh do mùa đông lạnh lẽo lùi dần về phía sau, Thiên Linh vừa hát vu vơ vừa ngắm khung cảnh bên ngoài.
Bà Trúc vẫn chăm chú lái xe, chốc chốc quay sang nhìn con gái đang hồn nhiên ca hát, Thiên Linh đã đứa con duy nhất ông trời ban tặng cho bà và ông Nam, bà vốn có thể sinh thêm em cho Linh nhưng gánh nặng cuộc sống làm bà không muốn sinh thêm, dù bà muốn sinh thêm con thì cuộc sống của cả nhà cũng không phải không lo nỗi mà là bà chỉ muốn dành tình thương ba la trời biển cho con gái mình thôi, bà ích kỷ vì Thiên Linh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!