Thành phố những ngày giữa đông thật lạnh, không khí này khiến con người chẳng muốn rời khỏi chăn ấm mà ra khỏi nhà. Nhưng có lẽ công việc mưu sinh đã không cho họ lựa chọn khác, thời tiết đâu là vấn đề để họ tạm gác việc của mình để khép mắt thưởng thức cảm giác lành lạnh tuyệt vời này.
Hàng cây trơ trụi ít nhất chỉ còn lại vài chiếc lá. Vạn vật như chìm vào giấc ngủ đông dài. Miền nam không có tuyết rơi nên khung cảnh không khác những mùa khác là mấy, chỉ có thời tiết lạnh mà thôi.
Có ai thích mùa đông không nhỉ?
Riêng tôi là cực kỳ ghét nó, tôi không thích cảm giác lạnh lẽo buốt giá đó, nó như tạo cho người ta một cảm giác đơn độc khó tả.
Khoảng thời gian tôi như mất đi linh hồn chính là mùa đông, lạnh, lạnh thật, tôi sợ khi phải nhớ lại mình trong hoàn cảnh sống dở chết dở đó...
Hôm nay là một ngày quan trọng, cũng là ngày tôi chán ghét nhất. Cuộc thi tuyển chọn chỉ dành cho top 20 học sinh xuất sắc nhất trường sẽ diễn ra vào hôm nay.
Mớ kiến thức không giới hạn là khối 10, 11 hay 12, nó là khối kiến thức mở rộng có liên quan vô cùng mật thiết với đời sống xã hội cũng như con người, đề tài khá là mở nên cả thầy cô bộ môn cũng bó tay trong việc đoán đề.
Chỉ mấy tuần ngắn ngủi để chuẩn bị, tôi thật sự không biết mình có hoàn thành tốt nó hay không?
Mặt trời bị lớp sương mù dày đặc che phủ, ánh sáng không thể xuyên qua nỗi cứ như vì sao trên trời không bao giờ có thể trở thành mặt trăng. Hôm nay sao tôi tâm trạng thế không biết?
Tạo tinh thần thoải mái một chút, tôi vừa đạp xe vừa hát vu vơ bài hát mới thấy trên mạng tuần trước, âm nhạc luôn giúp ta thả lỏng tâm trạng cũng như làm ta vui hơn.
Hôm nay ngoại trừ top 20 chúng tôi thì tất cả học sinh còn lại đều đến trường và học bình thường, top dự thi sẽ được bố trí một phòng riêng để tham gia thi.
Mọi người vẫn vui vẻ tươi cười vào trường, bởi đó đâu phải chuyện của họ, chỉ có chúng tôi là phải lao tâm khổ tứ vào đóng bài học vừa nâng cao vừa mở rộng vừa tóm gọn... Haizz...
Tôi để xe ngay ngắn trong nhà gửi và chuẩn bị đi ra thì thấy Hải Dương, cậu ấy cũng nằm trong top 20 nên chịu khổ không thua gì tôi.
Tôi thì khá là quen với việc dạy và học cấp tốc như vậy rồi nên không thấy xa lạ gì, một tháng hè tôi cũng học cực lực mới có được vị trí đầu bảng như bây giờ chứ có sung sướng gì cho cam.
- Thiên Linh!
- Dương vẫy tay chạy lại chỗ tôi.
Sắp bước vào cuộc thi gay go mà trông cậu ấy như chỉ là kiểm tra 15 phút thế này? Là thi đó, sao có thể vui tươi ung dung xem nhẹ nó vậy? Làm bạn với cậu ta cũng đâu phải vài ba ngày nhưng giờ tôi mới phát hiện Hải Dương có vẻ không xem việc học hay thi cử ra gì.
Dương mỉm cười như ánh nắng ban mai làm mấy cô nàng xung quanh ngất ngây con gà tây, cậu ta cũng có sức ảnh hưởng trong trường không thua kém gì tên tắc kè ba hoa kia đâu.
- Sắp thi đến nơi rồi mà trông cậu vui nhỉ?
- Tôi lên tiếng, có ý trêu chọc một chút.
- Vậy theo cậu phải như thế nào?
Tôi cười cười rồi vờ bộ mặt cực thảm thương như tha ma.
- Như thế đấy.
Nói rồi cả hai cùng phá lên cười, chúng tôi thật không giống ai, ai ai cũng lo lắng hoang mang trước cuộc thi vậy mà hai đứa tôi vẫn hồn nhiên tới nỗi cười như điên.
Có khi cần lạc quan một chút trước khó khăn để có thể hoàn thành nó thật tốt mà không mang sự lo lắng không yên, như vậy sẽ mất tập trung lắm.
Từ ngoài cổng, chiếc xe BMW đen nhanh chóng lao vào trường như tên bắn, tôi còn chưa kịp nhìn bóng của nó đã bị Hải Dương bên cạnh nhanh như cắt kéo sang một bên.
Hú hồn, suýt nữa là tôi đi gặp Diêm Vương uống trà ăn bánh rồi, cũng may Dương phản ứng kịp lôi tôi ra khỏi vòng nguy hiểm nếu không hậu quả khó lường. Dương buông tôi ra, tôi cũng lấy lại tinh thần ổn định như ban đầu, phải đi xử cái kẻ đáng ghét đó.
Khỏi phải nói thì ai cũng biết chủ nhân chiếc xe đó là ai. Hắn muốn chết thì lao xe ra đường đâm vào cột điện mà chết đừng có lôi những người vô tội vào cuộc chứ, nếu Hải Dương không kịp kéo tôi ra thì hắn cũng nhắm mắt nhắm mũi đâm vào tôi luôn à?
Tôi bực bội xông thẳng vào nhà xe, đúng lúc Hoàng Thiên đang đẩy cửa bước ra. Hải Dương thấy vậy cũng đi theo tôi.
- Nè! Anh lái xe kiểu gì thế hả? Đây không phải đường đua, tôi cũng không phải cái cây vô tri vô giác nha, anh suýt đụng tôi đó biết chưa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!