Hoàng Thiên kéo tôi một mạch ra khỏi trường mà không mở miệng nói một lời nào, hắn đang định làm gì vậy? Cả bác bảo vệ ngày thường mặt lạnh, phải nói cả trường ai cũng sợ, vậy mà khi nhìn thấy hắn đằng đằng sát khí có ý xông thẳng ra ngoài bác ấy cũng xanh mặt vội vàng mở cổng.
Đúng là loạn rồi mà.
- Anh kéo tôi đi đâu vậy?
- Tôi phẫn nộ lên tiếng.
Hắn vẫn không nói một lời kéo tôi đi, thật bực mình, cũng tại tôi xỏ mũi xen vào việc của hắn và Tiên Mỹ nên mới thành ra thế này, đây sẽ là kinh nghiệm quý báu tôi không bao giờ quên đâu.
Việc của người khác không liên quan đến mình nhất định đừng xen vào, ai chết đó là chuyện của kẻ đó, sống chết có số cả, tôi không xen vào chắc gì Tiên Mỹ sẽ chết trong tay Thiên.
Tôi cố kéo bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi ra nhưng hắn mạnh quá tôi hoàn toàn bất lực. Giờ ra chơi cũng đã kết thúc, tôi không có mặt trong lớp không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Quỳnh ơi! Mày đại từ đại bi giúp tao nha! Mong là Ái Quỳnh chịu giúp tôi xin phép thầy cô bộ môn hay bịa lý do gì đó.
Tôi không muốn trở thành học sinh cúp tiết đâu.
- Nè! Tôi nói anh không nghe hả? Thả ra!
- Tôi hét lên nhưng có vẻ không có tác dụng gì.
Tôi ngó xung quanh xác định phương hướng, đây là đâu nhỉ? Tôi chưa từng đi đường này bao giờ mà cho dù có đi cũng không nhớ nỗi. Tên Hoàng Thiên này ăn phải cái gì mà kéo tôi tới đây vậy?
Đang than thầm trong lòng đột nhiên hắn dừng lại bỏ tay tôi ra. Tôi theo phản xạ lùi về phía sau một bước, cổ tay tôi bị hắn dùng sức cũng đã đỏ ửng lên, bực cả mình.
- Lôi tôi tới đây làm gì?
Còn là giờ học anh biết không?
Thiên quay lại nhìn tôi, thật sự muốn cho hắn một trận quá.
- Cô không ghét cô ta?
Ghét? Ý hắn là cô nàng hotgirl đó hả?
- Đó là chuyện của tôi không liên quan tới anh.
- Hắn biết cũng vô dụng, tôi có ghét cô ta không có ảnh hưởng tới sự nghiệp của gia đình hắn à?
Hắn không nói gì quay lưng đi tiếp.
Tôi càng nghĩ càng khó hiểu, kéo tôi ra ngoài rồi bây giờ bỏ tôi ở đây là sao? Tôi chạy theo hắn, ở đây tôi cũng không biết đường, đi theo hắn có khi tốt hơn.
- Cô thích xen vào chuyện người khác lắm hả?
Tôi ngước lên nhìn Thiên, bấc giác cười cười.
- Không phải tôi giải thích rõ ràng rồi sao.
- Tôi tốn bao nhiêu nước bọt nói cho hắn hiểu, chẳng lẽ hắn khó tiếp thu như vậy?
Hắn không nói gì thêm.
Bây giờ cũng đã gần trưa, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh chíu xuống những tia nắng chói chang, mùa đông cũng không lạnh lắm, chủ yếu lành lạnh vào buổi sáng và buổi chiều tối thôi.
Đoạn đường này có vẻ rất vắng, ít xe cộ nhà cửa, eo ơi! Nơi như thế này thường là nơi tụ tập của những băng nhóm tự xưng ta đây là giang hồ gì đó. Những nơi giống như đây cũng là tụ điểm xảy ra cướp giật, tệ nạn xã hội.
Tôi bấc giác rùng mình, tôi hơi dị ứng những chỗ vắng vẻ, nhìn có vẻ yên tĩnh nhưng thật ra chứa nhiều nguy hiểm, đi theo hắn quả là xui xẻo.
Hoàng Thiên vẫn không nói gì, hắn đi trước, tôi đi sau. Nếu tôi không mù tịt đường đi thì tôi đã chuồn từ đời nào rồi. Hắn là ai tôi không quan tâm nhưng với hắn mấy nơi này chỉ là bình thường, còn tôi thì khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!