Kính coong... kính coong...!
Tôi đang xuống lầu sau một giấc ngủ ngon lành thì có tiếng chuông cửa. Ai mà rãnh rỗi quá vậy? Mới sáng sớm đã tới gọi cửa nhà người ta. Hôm nay mẹ tôi bận đi thăm dì ở tận ngoại ô gì đó nên không có mặt ở nhà lúc này. Tôi vuốt vuốt lại đầu tóc ra mở cửa.
Ánh sáng nhỏ nhoi mới nhú của mặt trời kèm theo cơn buồn ngủ tôi cố kiềm chế làm tôi không nhận ra người bấm chuông, cứ gật gù mở cổng. Ôi không! Lỡ đó là tên nào có mục đích không lành mạnh thì sao? Lúc này tôi không nghĩ nhiều đến vậy cứ mở ra rồi xem sao.
- Cô chết ở trong đó à? Biết tôi bấm chuông bao nhiêu lần không?
- Tiếng quát nạt... quen quen văng vẳng bên tai ngay khi tôi vừa mở cổng.
Tôi dụi dụi mắt lấy lại thị giác rồi nhìn lên... Oh my god! M...a... à không! Hoàng Thiên! Hắn không khác gì ma làm tôi sợ chết khiếp. Hắn không phải người mà.
Đột nhiên Thiên quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, tôi cũng theo phản xạ nhìn xuống mình. Ặc! Xấu hổ quá đi! Bộ dạng bây giờ của tôi chỉ có thể miêu tả phù hợp với ba chữ không giống người.
Tôi bây giờ không khác gì người ngoài hành tinh à... không hợp... là người rừng thì đúng hơn. Nếu đội thêm một vài chiếc lá trên đầu hay phủ thêm khắp người chắc sẽ y chang cho mà xem.
Hắn vẫn nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi vội đóng cổng một cái RẦM!
- Đồ biến thái! Mới sáng sớm tinh sương anh nhìn gì thế hả? Đi về đi chứ!
- Tôi hét lên, mặt đỏ bừng bừng nhưng may là hắn không nhìn thấy.
Thiên im lặng một hồi rồi mới lên tiếng:
- Đi học!
- Hắn phán một câu xanh rờn.
Tôi đứng hình tại chỗ. Gì chứ? Đi học hả? Tôi nhìn xuống đồng hồ trên tay. Chiếc kim giờ chỉ ngay số sáu, kim phút chỉ ngay số ba và kim giây chỉ ngay... Rõ ràng hắn biến thái thật mà.
- Nè! Anh tên là gì?
- Tôi mở hé hé cửa ló đầu ra hỏi.
Thiên nhìn tôi như người trên sao Hỏa xuống. Tôi biết bây giờ tôi hơi lạ nhưng có cần nhìn như vậy không?
- Cô điên à?
Hắn mới nói gì cơ? Tôi bị điên hả? Mười sáu năm qua không ai dám nói tôi khùng điên gì, vậy mà giờ này tên tắc kè biến thái này dám ngang nhiên nói tôi điên, hắn điên thì có.
- Anh mới điên đó!
Mà giờ này đến tìm tôi làm gì?
- Đi học với tôi! Tôi có chuyện muốn nói! Nhanh đi!
- Hắn lạnh lùng quát.
Tôi gật gật đầu theo phản xạ có điều kiện rồi chạy vào nhà như bay. Ơ... nhưng tôi chạy nhanh vào làm gì? Đúng rồi, tôi vào nhà thay đồng phục đi học cùng hắn nhưng sao tôi phải làm theo lời hắn chứ?
Híc... thôi đành vậy, ai kêu tôi chỉ là con kiến so với hắn chứ.....
Tôi ngồi im như tượng trong xe Hoàng Thiên. Sao hôm nay tôi ngốc thế không biết? Tự nhiên nghe theo lời hắn mà bỏ luôn bữa sáng ngon lành mẹ đã chuẩn bị từ sớm. Chắc do tôi chưa tỉnh ngủ nên hồn phách mới bị tên tắc kè này quay vòng vòng rồi ngu ngốc gật đầu.
- Bao giờ cô mới chịu trả ơn tôi hả?
- Thiên vừa lái xe vừa hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!