Tôi quay lại hướng phát ra giọng nói quen thuộc đó. Đôi mắt đen sâu như vực thẩm tăm tối, mái tóc màu cafe sữa đặc trưng, vẻ đẹp cuốn hút từ ác quỷ đội lốt thiên thần, còn ai khác ngoài Dương Vũ Hoàng Thiên.
Hắn lạnh lùng bước tới chỗ tôi, đưa tay ra có ý đỡ tôi lên. Nhưng tôi là ai chứ, không cần, vấp ngã, tôi sẽ tự đứng lên bằng đôi chân của mình. Lỡ người đỡ tôi dậy đó lại một lần nữa xô tôi ngã thì sao? Đó là bài học tôi luôn khắc sâu trong lòng, đừng vội mừng khi có người đỡ ta dậy.
Nhìn vẻ kiên cường của tôi, Thiên rút tay về, khóe môi nghếch lên một nụ cười. Tôi phủi sạch bụi bậm dích trên bộ đồng phục xinh xắn. Thật bực mình, suýt nữa là tôi đi chầu Diêm Vương rồi nhưng vốn dĩ kẻ đó không có ý đụng chết tôi mà chỉ có ý định cảnh cáo.
Người đó và kẻ đã gửi món quà vô nghĩa kia cho tôi thật nguy hiểm, tôi có thể bị lấy mạng bất cứ lúc nào rồi.
- Lên xe!
- Thiên đột nhiên ra lệnh.
Tôi lắc đầu thay cho câu trả lời, tự nhiên bây giờ tôi không muốn mở miệng nói với bất kỳ ai, giống như cứ hễ tôi nói gì đó với một ai tính mạng bé nhỏ này của tôi sẽ bị tước đoạt ngay lập tức. Thế giới này luôn chứa đầy mối nguy hiểm mà không ai lường trước được.
- Hôm nay cô cũng biết chống đối đó! Lên xe!
- Thiên có vẻ bực bội quát lên.
Tôi e ngại nhìn hắn, sao tôi có linh tính đi với hắn thì lần sau không đơn giản chỉ là gửi quà rồi đụng tôi cảnh cáo. Haizz chắc do tôi nghĩ nhiều thôi.
Đành gật đầu vậy, bây giờ nghe theo hắn là nên, lỡ máu ác quỷ của hắn bất thình lình nổi lên thì xong đời tôi.
- Còn xe của tôi thì sao?
- Tôi chỉ chỉ chiếc xe yêu dấu của mình, chẳng lẽ bỏ ngoài này, nhà tôi giàu thật nhưng nếu mất thì mẹ xé xác tôi mất, ba tôi không có ở nhà để can ngăn đâu.
- Tôi sẽ kêu người gửi lại ở trường.
- Hắn điềm nhiên nói rồi khởi động xe.
Được thôi, lỡ xe tôi mà có bị tên trộm mất nhân tính nào lấy mất tôi sẽ đổ hết hậu quả cho hắn, là tại hắn kêu tôi lên xe hắn mà. Chiếc BMW đen từ từ lăn bánh rời khỏi đó.
Nhìn những hàng cây cùng những căn nhà xếp nối tiếp nhau lùi dần về phía sau lòng tôi chợt dáy lên một cảm giác lạ, như tôi đã nói, sự việc sáng nay và lúc nãy đã báo hiệu cho một sóng gió không hề nhỏ bắt đầu, cũng như người lái xe lúc nãy thì thầm beginning, vậy là tôi đoán đúng rồi.
Nghĩ càng tức, tôi đã đắc tội với ai để kẻ đó oán hận mà ra tay với tôi vậy? Càng nghĩ là đầu óc tôi càng rối tung rối mù lên.
- Lúc nãy cô không sao chứ?
- Thiên vừa lái xe vừa hỏi.
- Ơ... không... ơ... có
- Dĩ nhiên là có rồi nhưng cũng chỉ xây xước ngoài da, chẳng là vấn đề to lớn gì với tôi.
Hoàng Thiên chợt bật cười, cười gì chứ, câu trả lời của tôi buồn cười tới vậy à? Tên thần kinh!
- Mà anh đưa tôi đi đâu vậy?
- Tôi nhớ là tôi với hắn đâu còn diễn cái trò
"tình nhân tay trong tay, thân mật" nữa.
Thiên lưỡng lự một chút, đừng nói hắn cũng không biết đưa tôi đi đâu nha? Nghi lắm à.
- Ăn trưa!
- Ô, lại là chữ ăn thân yêu.
Tôi mỉm cười thích thú rồi im lặng suốt đường đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!