Hôm nay tôi đến lớp trong tình trạng hai mắt thâm quầng như bị ai cho hai cú vào mặt, huhu... còn gì hình tưởng nữ sinh thiên tài yêu đời nữa chứ. Tại ai mà tôi ra thế này? Nhắc tới là tôi tức anh ách không sao chịu được.
Hôm qua cái gia đình siêu biến thái kia gọi điện cho mẹ tôi hủy vụ hôn ước chết tiệc với lý do hết sức hoang đường
"thích hủy là hủy vậy thôi". Hơ hơ, nghe xong mẹ tôi như chết đứng, ai đời đòi hủy hôn mà đưa ra một lý do không ai tin kia chứ.
Thế là mẹ bắt tôi lên tra khảo, hỏi từa lưa hạt dưa nào là: con có làm gì ngoài đường không? Con có làm chuyện bậy bạ cho họ chụp được không? Con đã đi những đâu?... bla... bla... tôi nghe mà đầu óc bay mòng mòng trên sao Hỏa ấy.
Cũng may ba tôi về, kịp ngăn mẹ tôi khỏi những câu hỏi ngớ ngẫn nếu không tôi đã vào bệnh viện vì bị hỗn loạn thính giác rồi. Nhưng lúc đó là... 10 giờ khuya đấy! Híc...
Ba là đại ân nhân của tôi, ba là số một đời tôi.
Không hiểu sao lúc ấy ba mẹ tôi lại lấy được nhau nhỉ? Trong khi ba tôi rất chi là thời đại, ông luôn chạy theo thời đại hội nhập kinh tế hiện nay còn mẹ tôi cũng rất rất thời đại đấy nhưng là thời đại... nguyên thủy, thời phong kiến ngày xửa ngày xưa cơ.
Lên tới lớp là tôi gục đầu xuống bàn luôn, không thèm quan tâm Ái Quỳnh và Hải Dương nhìn nhau cười cười như hai người điên.
Cho đến khi trống đánh vào học tôi mới chịu lấy lại tinh thần, để còn học nữa chứ, thầy cô mà thấy bộ dạng ma ám của tôi thì còn hứng đâu mà dạy, trong khi đó tôi là lớp trưởng
- đại diện cho toàn thể lớp, không thể để cái lớp đi tong như tôi được.
- Bài kiểm tra mấy ngày trước thầy chấm xong rồi, lớp trưởng! Phát cho cả lớp đi!
- Tiếng ông thầy bộ môn sinh văng vẳng, ổng có một giọng nói sánh ngang với loa phát thanh của nhà trường.
Tôi cũng lủi thủi đi lên nhận sắp giấy kiểm tra và phát ra...
Xong xuôi tôi trở lại bàn và xem kết quả của mình... OH MY GOD!! Cái gì đây! 6 điểm hả? Ông thầy có chấm lộn không vậy? Tôi nhớ bài hôm đó tôi làm được lắm mà sao có thể sáu điểm được chứ. Huhu... không cam tâm chút xíu nào.
- Sáu hả? Ê ông thầy có chơi mày không vậy?
- Tiếng Quỳnh thì thầm bên tai.
Chơi tôi hả? Híc... nhưng đúng là một câu tự luận tôi chép sai đề thành ra lời giải cũng đi tong theo, câu đó thì tới ba điểm, một câu tôi thiếu nên bị trừ một điểm. Huhuhu! Biệt hiệu thiên tài số một không ai qua nổi tôi giờ thì... Cả trường mà biết thì sao nhỉ?
Thật không dám tưởng tượng.
Sao mà tủi thân quá, bài đó Ái Quỳnh được mười, Hải Dương được chín. Tức không chịu được, phải chi tôi có thể biến thành ma đi hù ông thầy đó thì tốt quá.
Giờ ra chơi, do tôi buồn nên không theo hai người kia xuống canteen nên Quỳnh với Dương kéo nhau xuống dưới, Dương có vẻ lo lắng cho tôi có ý không muốn đi nhưng bị Quỳnh lôi kéo quá nên cũng đi theo.
Ngắm nhìn cơn gió nhè nhẹ thoáng qua rồi biến mất mà lòng tôi buồn làm sao... Phải chi ta có thể là cơn gió kia, tự do tự tại thì tốt biết mấy.
- Lớp trường Thiên Linh, có người gửi quà cho bạn nè!
- Giọng cô nàng sao đỏ lớp tôi cất lên.
Tôi quay qua, bạn ấy đưa cho tôi một hộp quà nhỏ xíu, cảm ơn xong tôi mở ra xem. Sao tự nhiên lại tặng quà cho người ta thế nhỉ, hôm nay đâu phải sinh nhật tôi cũng đâu phải dịp kỷ niệm gì, nhưng mà ai gửi chứ, không thấy để tên bên ngoài gì cả.
Mở xong gói quà cứng ngắt bên ngoài, tôi ngỡ ngàng khi nhìn thấy một vật lỳ lạ nhỏ bé bên trong. Lấy nó ra, một chiếc máy ghi âm! Tôi chớp mắt liên tục không hiểu gì, ai mà lại tặng tôi cái thứ này vậy?
- Cái gì thế?
- Quỳnh ngồi xuống chăm chăm nhìn vật trên tay tôi.
- Linh dùng máy ghi âm làm gì thế?
- Anh chàng Hải Dương dặm mắn thêm muối vào.
Tôi có hơi thắc mắc sao hai đứa này lên lớp sớm vậy nhưng điều tôi thắc mắc lớn nhất hiện nay là món quà kỳ lạ này, người gửi nó có mục đích gì đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!