Một ngày dài chết tiệc đã trôi qua, mặt trời lại chíu những tia nắng đầu tiên của một ngày mới lên vạn vật làm mọi thứ như bừng tỉnh sau một đêm tối tăm.
Hôm qua tôi về tới nhà cũng một giờ chiều, dĩ nhiên mẹ tôi sẽ thi hành công cuộc tra hỏi nhưng tôi thông minh mà, nói là đi tới thư viện của thành phố cùng Ái Quỳnh nên về trễ, mẹ đòi điện thoại cho Quỳnh để xác minh, dĩ nhiên tôi có chuẩn bị kỹ trước khi về nhà nên mọi chuyện êm đẹp đi qua, tôi có thể ung dung như mình vô (số) tội mà lên phòng.
Mới sáng sớm vừa làm vệ sinh cá nhân xong điện thoại tôi nhận tin nhắn mới, bình thường thì tôi chẳng buồn xem còn xóa thẳng nhưng lần này là số lạ, tôi tò mò nên mở xem.
Màn hình 4.5' hiện ra một dòng chữ đáng ghét.
"Sáng nay tôi bận, cô tự tới trường đi Hoàng Thiên"
Coi xong mà tôi muốn vứt luôn dế yêu kinh khủng, tôi còn đang định làm cho bọn thám tử dai kéo không ra sẽ phải tập thể dục buổi sáng, ai ngờ... toàn bị hắn phá hoại.
Nhưng tôi hơi thắc mắc sao Hoàng Thiên có số điện thoại của tôi nhỉ? Số tôi chỉ có vài người biết. Nhưng hắn cũng thuộc hàng quyền lực nên việc tìm một số điện thoại cỏn con cũng là chuyện trên cả bình thường, những người giàu có sao mà sướng thế, hừ!
Nhà tôi cũng thuộc hàng thương nhân có địa vị mà, kỳ lạ...
Tên chết tiệc không tới thì tôi tự đạp xe tới trường, hôm nay tôi đi con ngựa điện, con ngựa sắt yêu dấu của tôi bị bẻ bánh rồi. Vừa ra tới đầu đường đã thấy bọn thám tử đang... ngắm cảnh. Mấy người lừa được ai chứ đừng hòng lừa được Nguyễn Hoàng Thiên Linh này, nằm mơ cơ á!
Tôi ung dung tới trường làm như mình không hề biết có người đang theo dõi.
Gửi xe xong tôi phóng lên lớp. Thấy tôi vào thì Quỳnh hớn hở kéo tôi ngồi xuống.
- Sao hả? Kế hoạch tao vạch cho mày thế nào rồi?
- Quỳnh hỏi ngay, bộ không định cho tôi thở à.
- Mấy hôm nay trên cả tuyệt với, mày biết không? Bọn nhiều chuyện đó bị tao quay vòng vòng như chong chóng.
- Tôi vừa kể vừa làm mấy động tác múa tay múa chân minh họa.
Hải Dương chỉ cười nhìn tôi, sao hôm nay cậu ta ít nói còn có vẻ trầm tư thế nhỉ? Đang có chuyện gì buồn à?
- Cứ phát huy, tao cá với mày việc lần này sẽ trôi quanh êm đềm.
Tất nhiên, tôi mà đã ra tay thì chỉ có một chữ OK thôi, với lại có gia sư Ái Quỳnh ở đây tôi không sợ sẽ không vượt qua được cửa ải khó khăn này.
- Linh, cậu... nhờ Thiên cùng đóng kịch hả?
- Dương có vẻ không vui cho lắm.
Tôi chỉ gật đầu, sao mỗi lần nhắc đến hay chạm mặt Hoàng Thiên, Dương có vẻ không vui, hai người này chắc chắn có ân oán gì đó nhưng có lẽ Hải Dương rất hận Thiên, qua đôi mắt chứa đầy hận thù có thể nhận rõ. Tôi không phải người trong cuộc nên không rõ.
Hải Dương im lặng rồi quay lên, hôm nay cậu ấy thật khác thường, không năng nổ hoạt bát như hàng ngày. Tôi và Quỳnh nhìn nhau đặt dấu chấm hỏi to đùng.....
Vươn vai sau năm tiết học tốn của tôi biết bao nhiêu là năng lượng và chất xám, cuối cùng một buổi học nữa lại trôi qua, chẳng có gì đặc biệt để nói cả.
Sau khi thầy bộ môn hóa bước ra thì Hải Dương cũng đi thẳng không thèm chào tôi và Ái Quỳnh lấy một tiếng, cậu ta đang giận à? Nhưng là giận chuyện gì? Chuyện giữa tôi và Hoàng Thiên cùng diễn kịch sao, như vậy không phải quá vô lý à.
Quỳnh chào tôi rồi đẩy xe ra ra về, tôi cũng chuẩn bị dắt bé yêu ra trong biển người chen chúc lấy xe thì một bàn tay kéo tôi ra ngoài.
Sau khi ổn định tinh thần vì bị kéo đi bất thình lình, tôi giật tay mình ra định sẽ trút cho tên bất lịch sự kia thì...
- Tôi kêu cô chờ ở cổng mà!
- Tên tắc kè đáng ghét hét thẳng vào tai tôi.
Tên này lạ nhỉ, hắn kêu tôi đợi ở cổng khi nào, đồ thần kinh!
- Anh kêu tôi khi nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!