Ngồi trên xe mà tôi như ngồi trên đống lửa. Mới sáng sớm Hoàng Thiên đã tới nhà tôi, cũng may mẹ tôi đi làm rồi nếu không thì tôi có nước chui vô tủ lạnh mà ngồi.
Đám thám tử chết tiệc vẫn không tha, hình như họ tới từ...4 giờ sáng thì phải, vừa ra tới đầu đường đã thấy chiếc limo đen huyền đậu ở đó, đừng nói cả đêm họ không về nhà nha, cái nhà biến thái kia ép người quá đáng sao?
Điều bây giờ tôi lo nhất là đám học sinh trong trường, sẽ thế nào nếu tất cả học sinh trong trường thấy tôi đi cùng hắn, sẽ thảm lắm cho coi, không xong rồi, còn một đoạn nữa là tới trường, tôi phải xuống đây trước mới được nhưng... đám đỉa kia cứ theo sát thì làm sao mà tôi xuống, lỡ bọn họ nghi ngờ thì tiêu. A! Bực mình quá!
Đều tại tên Hoàng Thiên chết tiệc.
- Lo gì thế?
- Hắn vừa lái xe vừa hỏi với giọng trêu chọc.
Hắn đang làm máu trong người tôi như bị hâm nóng trong môi trường 100 độ C vậy, tôi đang rầu muốn điên mà hắn còn châm dầu vào lửa, hắn không sao nhưng tôi thì quá có sao đó.
- Anh ngốc thiệt hay là giả vờ vậy?
Tôi lo gì anh phải biết chứ!
- Tôi gắt lên.
- Đừng lo nữa, tôi sẽ giải quyết.
- Giải quyết cái đầu anh đó, danh hiệu nữ sinh thiên tài của tôi bị anh phá tan rồi kìa.
- Tôi tức giận quát lên.
Hắn im lặng, phải chi tôi có thể lao tới vặn cổ hắn tới chết cho hả giận nhưng tôi không có... can đảm đó, mà có thì tôi là thế nào, híc...
Mãi lo lắng tìm cách mà tôi không biết mình đã có mặt trong nhà gửi xe của trường từ bao giờ. Ôi mẹ yêu dấu của con ơi! Thánh Ala thân mến, chúa Giesu đáng kính! God kính mến! Các ngài đang ở đâu vậy? Sao không thực hiện điều ước của con, lần này thì tôi thảm rồi.
Híc... đi chết cho rồi!
- Xuống xe!
- Thiên gắt lên làm tôi giật mình suýt té nhào, tên này cũng biết hù người theo cách đứng tim đó.
Huhu! Số con là số con mực hay sao mà khổ thế? Tiêu rồi, bây giờ thì hết đường thoát... Nguyễn Hoàng Thiên Linh mày phải cố lên, mày là ai cơ chứ?
Người không sợ đất không sợ trời vậy mắc gì tôi phải sợ những người cùng là con người, ăn cơm, uống nước, đi ngủ giống mình chứ, tôi việc gì phải sợ, miệng bọn họ thì họ nói, tôi cản được à? Phải rồi, phải rồi!
Thiên Linh đây thật sáng suốt trong mọi hoàn cảnh, không dễ gì gục ngã, tôi đã đứng lên được một lần thì phải đứng lên được lần thứ hai, đúng!
Thiên đã bước xuống xe từ khi nào.
Lấy hết can đảm vốn có, tôi... run run đẩy từ từ cửa và cũng từ từ bước ra.
Tôi bước ra khỏi được chiếc xe mà tưởng chừng đâu đã trải qua cả thế kỷ XXI. Những ánh mắt hình trái tim lung linh, ngưỡng mộ nhanh chóng được chuyển thành hình đại bác khổng lồ có sức công phá cả Trái Đất đồng loạt hướng về tôi như sẽ công phá bất kỳ lúc nào.
Khủng khiếp!
Hoàng Thiên không ngần ngại nắm cổ tay còn đang run rẩy của tôi kéo đi trước bao ánh mắt ganh ghét rực lửa. Hắn rõ là muốn hại cho tôi thảm hại mà.
Trên dãy hành lang tất cả tia nhìn trên đó đều mang sát khí có thể giết người trong tích tắc. Tôi không dám ngước đầu mà cứ gục xuống 90 độ.
Ơ... ngộ nhỉ sao Hoàng Thiên lại đưa tôi tới phòng truyền thông của trường thế này? Ặc! Không phải có mưu đồ bất chính chứ, ôi không!
Tên này mãi mãi không thể tin được, đầu hắn nghĩ gì có hắn mới biết, lần này sẽ thê thảm hơn cho mà xem...
Thiên cầm loa lên rồi kéo tôi ra lan can...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!