Chương 11: Diễn Kịch "tình Nhân" (1)

Ánh sáng chói chang và có phần hơi lạnh của không khí mùa đông hòa vào nhau tạo thành một bầu không gian hết sức nhẹ nhàng và ấm áp.

Một ngày học lại trôi qua, thời gian vẫn không ngừng chuyển động như thế. Tôi đến chỗ băng ghế đá lúc sáng chờ Hoàng Thiên nhưng thật ra là hắn đã đến từ lúc nào, tò mò đến vậy à? Tôi cũng nhanh chóng kể cho hắn nghe kế hoạch của mình và chi tiết sự việc khủng khiếp của mình.

Thiên có vẻ rất hợp tác không phản kháng hay thắc mắc gì chỉ ậm ừ nghe tôi nói.

Kế hoạch đầu tiên được thực hiện: Thiên đưa tôi về nhà.

Đây là lần thứ hai tôi đi với hắn, hắn vẫn không nói gì im lặng lái xe, tôi chợt nhận ra một mặt khác của con người đó: lạnh lùng và có vẻ cô đơn nhưng tôi nhanh chóng gạt phăng cái suy nghĩ không có căn cứ của mình vào thùng rác của bộ não.

Trong trường hắn nỗi tiếng là một tên lăng nhăng thay bồ như thay áo, bắng chứng là hôm trước ở công viên, cô gái cực kỳ sexy nũng nịu theo hắn, mà muốn cho con gái theo như thế thì không những phải dựa vào nhan sắc mà còn phải dựa vào nụ cười chết người của hắn, như vậy thì hắn lạnh lùng cô đơn chỗ nào dù hắn cũng có chút lạnh.

- Nè tôi vẫn rất thắc mắc.

- Hắn đột nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng trong xe.

- Thắc mắc gì?

- Có nhiều người như vậy sao cô không nhờ mà nhờ tôi.

- Ái chà! Hắn nói trúng mục tiêu rồi đó, có khi nào hắn nghĩ tôi là đứa con gái dại trai và hám trai không nhỉ? Có lắm à, hắn là ai? Là tên đầu óc đen trắng bất thường.

Tôi im lặng cố giữ cho mình bình tĩnh một chút, tôi không đời nào đổ trước hắn đâu cũng như những tên con trai khác, dù tôi là con gái cũng muốn có một mối tình vắt vai nhưng có rất nhiều lý do, nào là... tôi chỉ mới mười sáu còn quá non dại, việc học phải được đặt lên hàng đầu.

Nào là... tôi còn trẻ, cuộc đời còn dài ngoằn... Nhưng lý do lớn nhất vẫn là nỗi ám ảnh của mối tình đầu đáng nguyền rủa kia, nó đã làm cho tôi mất hai tháng sống trong vật vã mất ăn mất ngủ, suốt thời gian đó tôi mất luôn 5kg, nên việc yêu đương tôi không dám nghĩ tới, tôi sợ mình sẽ bị tổn thương lần nữa...

- Thời gian cấp bách quá nên tôi liều thôi, anh cũng đồng ý rồi còn gì định nuốt lời à?

Hắn không nói gì nhưng tôi chắc trong đầu hắn đang nghĩ những thứ không bình thường.

Tôi nhìn ra sau, một chiếc Limo màu đen đang bám sát theo chúng tôi, khỏi nói cũng biết là bọn nhiều chuyện được cái gia đình biến thái kia thuê theo dõi tôi. Tôi đoán không sai mà.

- Chiều tôi qua nhà đón cô.

- Hắn lại nói.

Hả? Đón tôi? Tên này cũng đừng lợi dụng như thế chứ, tôi nhầm to khi nhờ hắn làm bạn trai hờ của mình, hắn vốn có máu không lành mạnh mà, híc... hối hận đã muộn màng.

- Làm gì?

- Đóng kịch thì cũng phải làm cho giống chút chứ.

- À! Hắn nói cũng đúng đó, muốn làm cho bọn kia tâm phục khẩu phục thì phải làm tới cùng.

Tôi gật đầu, hihi... trong đầu tôi đang vạch ra một kế hoạch hết sức mới mẻ và có phần độc đáo, xin lỗi trước nhé Hoàng Thiên.

Xe hắn dừng lại trước cổng nhà tôi, bước xuống đồng thời liếc liếc chiếc xe kia tôi vẫy tay chào Thiên ra vẻ thân mật rồi vui vẻ bước vào.

Tôi mở cổng vào rón rén vào như ăn trộm, tốt nhất đừng để mẹ tôi nhìn thấy nếu không thì kế hoạch tôi và Quỳnh khổ sở vạch ra sẽ tan thành mây khói. Tôi mở cửa bước vào, mẹ tôi đang lục đục dưới bếp liền lên tiếng làm tôi suýt té nhào. Ai ai cũng muốn hù tôi theo cách này, rõ khổ!

Chào mẹ, tôi lên phòng. Tôi phải đánh một giấc cho đã cuộc đời mới được, chiều tôi còn thực hiện kế hoạch hai nữa chứ...

Ánh nắng chói chang của buổi trưa đã giảm dần chỉ còn lại những vệt nắng vàng ươm của buổi chiều, một ngày lại sắp trôi qua.

Kính coong... kính coong... kính coong!

Tiếng chuông cửa réo ầm lên phá tan giấc ngủ ngon lành của tôi, ai phá đám thế này. Tôi từ từ mở mắt rồi ngồi dậy, dịu dịu mắt, đã 3 giờ chiều rồi à. Hả? Cái gì? 3 giờ chiều, vậy... tiếng chuông cửa, đừng nói là tên Hoàng Thiên nhé.

- Ôi trời, phiền quá vậy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!