Oh my God!! Ngài đang ở đâu vậy? Ngài đi du lịch vòng quanh vũ trụ chưa về à? Ngài khiến con phải thê thảm thế này đây, huhu... tôi chết mất thôi...
Chuyện là... mới sáng sớm tinh sương, mặt trời còn chưa lên mẹ đã kéo tôi ra khỏi giấc mơ trên cả tuyệt vời, phá đám đó! Tống tôi vào nhà vệ sinh với một lèo thánh chỉ rồi xuống phòng khách chờ tôi.
Tôi cứ tưởng có chuyện gì kinh khủng, bão số hai mươi sắp tràn vào trung tâm thành phố hay có tin khủng gì ai ngờ... mẹ bắt tôi đi... coi mắt rồi còn dặn dò đủ thứ này nọ mà tôi chẳng nghe lọt được chữ nào.
Khổ thật mà, thời đại gì rồi?
Thế kỷ nào rồi? Mà mẹ tôi còn lạc hậu kinh khủng như vậy, đôi lúc tôi nghi ngờ đầu óc mẹ không phát triển được còn đang ở thời kỳ nguyên thủy sơ khai thời cha ông còn đang lập đất hay ở mấy cái thời vua chúa xa xưa. Huhu... tôi thà đập đầu vô cột điện còn hơn.
Tôi bao nhiêu tuổi? Mười sáu, chưa đủ tuổi kết hôn, quá chuẩn. Tôi là ai? Nguyễn Hoàng Thiên Linh thiên tài số một trường Quang Hải, coi việc học là hàng đầu, mục tiêu tất yếu.
Tôi còn có cả một đống dự định khổng lồ cho tương lai hoành tráng không sức đâu mà bỏ hết đi lấy chồng dễ dàng như vậy, thay vì mẹ giết tôi còn hơn chứ không tôi sẽ KHÔNG BAO GIỜ nghe theo mấy lời sắp đặt thiếu đầu óc của mẫu thân.
- Hả? Coi mắt? Hahahaha!!!
- Quỳnh cười ầm lên, vừa cười vừa đập bàn nữa chứ.
Nó làm bạn tôi bao nhiêu năm ít nhất nó cũng phải an ủi tôi hay bày cách cho tôi chứ? Sao lại lăn ra cười như thần kinh thế, đúng là
"có nạn mới biết lòng nhau".
Tôi tức xì khói khoanh tay trước ngực quay đi chỗ khác ra vẻ giận dỗi.
Sau một hồi hát liên khúc cười xong Quỳnh cũng quay sang tôi, mặt cún con:
- Thôi mà tao xin lỗi, tại tao nhịn cười không được.
- Mày xúc phạm tao!
Quỳnh vội phân bua:
- Ơ không, tao không ý đó, chỉ là... ơ... tao cười... mẹ mày lạc hậu thôi, hihi!
- Đúng là mẹ tôi lạc hậu thật điều này Ái Quỳnh biết rõ nhưng có nên cười trên nỗi đau của người khác như thế không hả?
- Mày đó! Nghĩ cách cho tao thoát kiếp nạn đi chứ.
Quỳnh gật gật đầu ra chiều đồng ý rồi chống tay lên cằm suy nghĩ gì đó, tốt nhất nó nên bày cho tôi một cách thức vẹn toàn để tôi thoát các vụ khủng khiếp còn hơn núi lửa phun trào này.
- A! Có rồi!
- Quỳnh hét lên làm tôi giật cả mình suýt té nhào ra khỏi ghế.
Tôi vuốt vuốt ngực, lấy lại nhịp tim ổn định.
- Là gì nói nhanh.
- Tơi giục.
- Mày tìm một anh nào đó làm bạn trai mày đó rồi dẫn tới buổi xem mắt tao sẽ bày kịch bản cho.
Ôi chao, chuyện đó ai mà không biết làm, tôi có nghĩ qua đấy chứ nhưng...
- Không phải, tao nghe mẹ nói, gia đình bên đó kỹ lưỡng lắm, chọn con dâu mà như chọn tổng thống, mẹ tiết lộ là bên đó sẽ cho người theo dõi tao mấy ngày xem thế nào rồi mới hẹn ngày giờ coi mắt, vậy mới khổ.
- Chuyện gì chứ chuyện này, thì mày tìm ai đó đi lòng vòng với mày ngoài đường rồi ra chiều thân mật thì bọn thám tử nhiều chuyện sẽ về báo lại, vậy là mày thoát chứ sao?
Ô sao tôi không nghĩ ra nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!