Tối hôm đó, Hàn Tử Huyên lén trở về nhà cũ để thăm Yên Yên. Cả hai vừa gặp lại nhau vui mừng mà ôm lấy nhau. Vào trong nhà, Yên Yên rót nước cho cô rồi hỏi:
"Chị Huyên, việc ở bên đó sao rồi?"
"Vẫn không tiến triễn gì cả! Nhưng chị sẽ cố gắng nhanh chóng lấy được lòng tin của hắn"
Hàn Tử Huyên nói với giọng nói và ánh mắt cương quyết
"À, chị Huyên! Mấy tháng nay chị và Vũ Thiên Phong sống chung. Hai người đã.... có gì chưa?"
Yên Yên có vẻ ái ngại, hỏi Hàn Tử Huyên
"Có gì là sao? Chị chưa hiểu ý của em"
"Ý em đã rõ vậy chị vẫn chưa hiểu sao? Nghĩa là chị có thích hắn không?"
"Em nghĩ gì vậy Sao chị có thể thích hắn chứ"
"Chị Huyên, sau khi nhiệm vụ này kết thúc. Chúng ta hãy rời khỏi tổ chức đi chị"
Yên Yên nói đến đây, cô không dám nhìn thẳng vào Hàn Tử Huyên. Trông cô có chút lo sợ. Còn Hàn Tử Huyên nghe cô nói vậy, cũng không nói gì.
Cuối cùng, Hàn Tử Huyên hỏi Yên Yên
"Tại sao em lại muốn chúng ta rời khỏi tổ chức?"
"Chị Huyên, chị nghe em nói! Chị có biết tại sao lúc nãy em hỏi chị mấy tháng nay chị cảm thấy như thế nào khi ở Vũ gia không? Nếu như, chị đã yêu Vũ Thiên Phong, tổ chức mà biết thì lúc đó chủ nhân sẽ tha mạng cho chị sao?"
Hàn Tử Huyên nghe Yên Yên nói, cô biết Yên Yên cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi. Nhưng mỗi lần cô nghĩ đến việc rời khỏi tổ chức, trong tâm cô như có gì đó thúc đẩy. Nó có gì đó khiến cô trở nên quyết tâm hơn.
Hàn Vũ Huyên im lặng một lát rồi nói với Yên Yên:
"Yên Yên, chị biết em muốn tốt cho chị Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chị phải....."
Yên Yên như đã biết được những gì Hàn Tử Huyên định nói tiếp theo, cô ngắt lời
"Em biết. Chị rất muốn nhanh chóng biết được thân phận thật sự của mình. Nhưng mà chị à, em cảm thấy bây giờ có một người có thể giúp chị biết được thân phận thật sự của chị là ai. Chị cũng biết người đó là ai mà"
"Nhưng với tình hình hiện tại, hắn không thể giúp chị được. Chị cũng chỉ có thể tự mình cứu mình mà thôi"
Yên Yên để tay của mình lên tay của Hàn Tử Huyên, xoa xoa như muốn an ủi đồng thời cũng muốn tăng thêm động lực cho cô
"Chị Huyên, em biết chị rất muốn biết cha mẹ thật sự của mình là ai. Nhưng chị cũng đừng quên, trước khi ba nuôi mất, tâm nguyện của ông ấy chính là muốn chị rời khỏi tổ chức"
Nghe Yên Yên nhắc đến, Hàn Tử Huyên bỗng vô thức mà rơi nước mắt. Giọt nước mắt của cô rơi xuống tay của Yên Yên, cô ấy không biết mình đã nố sai chuyện gì, hay đã khiến cho Hàn Tử Huyên nhớ đến quá khứ không nên nhớ ấy.
Yên Yên vội vàng dỗ dành Hàn Tử Huyên:
"Chị Huyên, chị đừng khóc nữa Chị khóc làm em cảm thấy rất có lỗi. Là em đã nhắc đến quá khứ khiến chị thấy không vui"
Hàn Tử Huyên lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mi, cô quay qua cười với Yên Yên rồi nói
"Cảm ơn em, Yên Yên Cảm ơn em vì đã nhắc cho chị nhớ đến nguyện vọng của ba nuôi. Bằng mọi cách, cho dù phải mất đi mạng sống, chị nhất định cũng sẽ rời khỏi tổ chức. Em yên tâm rồi chứ?"
"Em biết chị sau khi rời khỏi tổ chức sẽ không mất mạng đâu. Chẳng lẽ chị đã quên lời hứa lúc trước của chúng ta rồi sao. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Nếu như chị xảy ra chuyện, em cũng sẽ liều mạng theo chị"
Vẻ mặt kiên quyết cùng với lòng trung thành của Yên Yên dành cho Hàn Tử Huyên, khiến cho cô cảm thấy rất vui và cảm động. Nhưng trong lòng Hàn Tử Huyên có chút bức rức.
Cô muốn cho dù bản thân có xảy ra chuyện gì, thì Yên Yên vẫn luôn an toàn mà sống trên cõi đời này
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!