Khi Tùng Lâm ra về thì Mạc Toàn cũng nghỉ ngơi thêm một lúc rồi anh lại vào bệnh viện, anh muốn xem cậu ta tỉnh chưa.
Cậu ta đã được đưa trở lại phòng bệnh thường sau khi theo dõi.
Bác sĩ nói chỉ là do tác dụng thuốc gây mê nên hiện anh còn ngủ mà thôi.
Anh nhìn cậu nằm trên giường, vì phải khâu ở lưng lên cậu được kê nằm nghiêng để vết thương không bị cọ.
Anh cứ nhìn cậu một lúc, rồi lẩm bẩm:
- Cậu có phải giống như bạn tôi nói là một tên ngốc hành động trước khi suy nghĩ không? Ai lại đang yên đang lành chịu thay người khác một nạn như vậy?
Chẳng có hồi đáp, cậu chưa tỉnh, nơi này lại chẳng còn ai, anh đặc biệt cho cậu vào phòng vip để tiện có y tá chăm sóc.
Cậu ta chẳng còn ai thân cận mà.
Anh cứ nhìn cậu như vậy thật lâu, đôi lúc thấy lông mày cậu nhăn lại thành một hàng thì anh lại vội hỏi:
- Đau à?
Mặc dù cũng vẫn chẳng có hồi âm.
Mãi đến tối thì cậu ta mới tỉnh lại.
Cậu ta chẳng mong muốn thấy anh ở đây, nhưng người đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi mở mắt lại là anh.
- Anh làm cái gì ở đây vậy?
- Cậu tỉnh rồi!
- Anh luống cuống.
Để tôi gọi bác sĩ vào kiểm tra cho cậu.
Sau khi bác sĩ kiểm tra và nói mọi thứ đang tiến triển rất tốt, họ rời đi.
Còn lại anh và cậu ở đó.
- Cậu là đồ ngốc à, tôi biết sao cậu lại là Lỗi rồi, cậu ngốc như vậy đi học mắc Lỗi là đúng rồi.
Cậu khó khăn trừng mắt nhìn anh:
- Anh tới để chọc tức tôi thì mời anh về cho.
Tôi là người bệnh, tôi cần nghỉ ngơi.
Anh cười, hai người họ đúng là oan gia.
Chẳn khi nào họ nói được với nhau một câu tử tế.
Từ ngày gặp nhau đến giờ, gặp lần nào gây sự lần đó.
- Cảm ơn!
Anh nhìn cậu bằng đôi mắt dịu dàng nhất từ trước đến nay và nói cảm ơn với cậu, trước tới giờ, mặc kệ vô tình hay cố ý thì người ta đối với anh cũng chỉ về lợi ích.
Có tốt với anh cũng vì trách nhiệm.
Nên hôm nay anh thật sự biết ơn cậu rất nhiều, người đã phải nằm đây thay anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!