Chương 47: Anh Không Có Lỗi

Ba ngày sau, tỉnh lại trên giường bệnh.

Tuấn Anh đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy một màu trắng tinh.

Đây lại là bệnh viện.

Cậu cười khổ trong lòng, việc tỉnh dậy trong bệnh viện với cậu từ bao giờ lại trở thành quen như thế này cơ chứ.

- Em tỉnh rồi!

Mạc Toàn nhanh chân chạy lại nắm lấy tay Tuấn Anh, cậu hơi nhíu mày vì mấy ngày liền mới nhìn ra ánh sáng, có chút chói.

Đợi đến khi mắt quen dần, nhật ra người bên cạnh mình là ai cậu lại không khỏi giật mình.

- Tại sao anh lại ở đây?

Giọng khàn đặc đi khiến âm thanh không tròn nghĩa.

Anh hiểu cậu nói gì nhưng cũng chưa trả lời cậu ngay.

Anh đem chút nước cho cậu thấm môi rồi nhanh chóng đi tìm bác sĩ.

Đợi khi bác sĩ nói cậu ấy ổn rồi anh mới có chút yên tâm.

Tuấn Anh đưa mắt tìm quanh phòng, cậu nhìn một lượt rồi nhíu mày khó hiểu.

- Anh ấy không ở đây đâu.

Mạc Toàn biết, cậu ấy đang tìm gì cho nên đã trả lời cho cậu biết.

Nghe anh nói, ánh mắt cậu chợt buồn rồi cụp lại.

Anh chợt thất thật đau lòng.

Bao năm nay người luôn bên cạnh cậu ấy không phải anh.

Người đầu tiên cậu ấy nhìn thấy mỗi tỉnh dậy sau điều trị đếu không phải anh.

Anh đã không còn quan trọng với cậu ấy nữa rồi sao?

Từ lúc tỉnh lại, Tuấn Anh vẫn chưa nghĩ lại tới những chuyện đã qua.

Cho tới lúc này, bởi vì không gian chợt yên lặng và trùng xuống cậu mới bắt đầu nhớ lại.

Cậu, hôm đó sau khi bị bắt lên xe đã liền bất tỉnh.

Đợi đến khi bị một trận lạnh và ướt tạt thẳng vào người cậu mới tỉnh dậy thì nhận ra bản thân đang bị trói chặt vào ghế.

Những kẻ trước mặt sẹo đầy người chằng chịt đang cởi trần cầm theo gậy đứng đó.

Bọn chúng còn bàn tán nhau:

- Tao còn tưởng trai do thằng đó bao sẽ phải trắng mềm ngon ngọt như nào chứ, sao lại là thằng như này nhỉ.

- Con mẹ nó..

tao thấy nó còn nam tính hơn mày..

- Thằng chó này..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!