Chương 42: Nếu Đó Là Điều Mà Em Muốn

Ngày hôm đó, sau khu gặp Mạc Toàn, Tuấn đã không trở về nhà ngay.

Anh cần thêm một đêm để yên tĩnh suy nghĩ.

Những điều thuốc cứ lần lượt thay phiên nhau được châm lên.

Cuối cùng anh vẫn quyết định, nếu đó là đứa con tinh thần mà khi trước Tuấn Anh đang dang dở và bây giờ dù không nhớ gì nhưng tiềm thức vẫn thúc giục cậu ấy hoàn thiện nó thì anh sẽ chấp nhận.

Thế nhưng, trước mắt cứ quay về xem ý định của cậu ấy ra sao.

Tối hôm sau, anh sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt lại bản thân mới trở về nhà.

Tới nhà, Tuấn Anh lúc này đang cuộn tròn trên ghế xem ti vi, cái chương trình mà cậu xem là chương trình phát lại của buổi ra mắt game của HOPE.

Cậu xem đến nhập tâm mà không cả nhận ra rằng anh đã trở về.

Anh chợt có chút chạnh lòng.

Lúc trước dù cậu cũng chưa từng mặn mà gì với kiểu hoan nghênh nhiệt liệt khi anh về, nhưng ít ra cậu cũng sẽ hỏi một hai câu ấm áp.

Nhìn cậu bơ anh như vậy lòng anh thấy rất bất an.

Anh chủ động tiến lại chỗ cậu, còn cố ý ngồi trước mặt cậu và thơm lên trán cậu một cái.

- Anh về rồi!

Vì không chú ý nên khi anh xuất hiện cậu có chút bất ngờ, khi anh thơm lên trán cậu đã theo phản xạ mà né ra khiến cái thơm của anh chỉ phảng phất nhẹ qua mái tóc.

Không phải nói lúc đó ngượng ngùng ra sao.

Anh thì cảm thấy mất mát, còn cậu thì thấy có lỗi thì phản ứng của mình.

Cậu ngồi bật dậy rồi nhìn anh cười:

- Anh về rồi đấy à? Có mệt không.

Anh cũng nhìn cậu rồi cười lại, cậu thuận tay đỡ anh lên ghế ngồi xuống cạnh mình.

Anh tỏ ra uể oải nói:

- Mệt lắm, cần em giúp thư giãn đây.

Cậu biết là anh nói đùa nên cũng chỉ cười theo.

Với tay, cậu rót cho anh một cốc nước rồi đưa cho anh:

- Có cần đi ngâm nước ấm một chút cho dãn gân cốt không? Mà anh ăn gì chưa?

Anh vẫn giữ điệu bộ mệt mỏi muốn làm nũng với cậu, anh gục đầu lên vai cậu dụi dụi:

- Không cần đâu, cho anh mượn vai chút, cũng chẳng muốn ăn gì..

Anh dụi thêm vài cái, hít vài hơi cái hương trên người cậu khiến cậu có chút rùng mình.

Anh nhìn nhìn bộ quần áo cậu mặc, hôm nay ở nhà mà lại mặc quần bò áo phông, bình thường khi ở nhà cậu toàn mặc đồ thoải mái.

Thế nhưng cái bộ dạng này lại thực sự cuốn hút.

Quần áo có chút bo khiến lộ ra những đường nét cơ thể săn chắc của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!