Chương 26: Tiếc Quá Tôi Lại Liên Quan Mất Rồi

Bữa tối nay có thêm vị khách không muốn mời.

Sau khi câu cá xong mọi người đem chỗ cá ấy cho đầu bếp nhờ chế biến rồi mang ra ngoài nướng.

Bởi vì số cá ấy có lớn công sức của Tuấn, lại bởi vì giám đốc cùng người này và Lỗi đứng cùng nhau cả buổi, có thể họ là bạn bè, cho nên Nam mới đứng ra mời anh ta ở lại dùng bữa cùng mọi người.

Có người bữa tối nay sẽ nhuốt không vào.

Rõ ràng là cố ý, khi mà Mạc Toàn ở đâu thì Tuấn xuất hiện ở đó, mà cái chỗ đó đương nhiên Lỗi luôn là người đứng đầu tiên.

Vừa ăn họ vừa không quên châm chọc nhau, mà cái không khí đầy mùi thuốc súng ấy mặc nhiên không ai dám lại gần.

Ba người họ vì vậy mà cứ quẩn quanh một chỗ.

Mãi đến giữa bữa ăn, Nam mới mạnh dạn đến lôi kéo giám đốc lại chỗ mọi người để họ cụng vài ly chúc mừng thì họ mới tách nhau ra.

Lỗi bỏ đi vệ sinh, cậu cũng thấy cái không khí hôm nay rất kỳ quặc, kế hoạch của cậu ngay từ đầu không hề có đoạn này, nhưng không hiểu sao nó lại diễn ra.

Hai người đàn ông hơn tuổi cậu mà cậu lại thấy họ giống như hai thanh niên trẩu tre đang tranh giành nhau ấy.

Cậu đi vệ sinh xong bước ra thì bị dọa giật mình khi Tuấn đứng đút tay vào túi quần, lưng dựa vào tường, đợi sẵn cậu bên bồn rửa tay phía ngoài.

Cậu nghiêng người bước qua rồi rửa tay trong yên lặng.

Tuấn cũng chẳng nói gì, anh cứ đứng nhìn xuống đôi chân đang vắt chéo kia.

Đợi cậu rửa tay xong anh mới nói:

- Cậu động lòng à?

Lỗi sững người, bàn tay đang lau khô dừng lại.

Cậu nhìn anh với ánh mắt khó hiểu:

- Anh bệnh thần kinh à?

Anh hờ hững nhìn lại cậu, khuôn mặt hơi ngước lên, vì cao hơn cậu mà ánh mắt phải hướng xuống khiến cho đôi mắt anh híp lại thành một hàng.

Rồi anh lại đảo mắt nhìn lên.

Trăng hôm nay tròn, nếu có thể yên lặng ngồi bên bờ hồ vừa nhâm nhi cốc café vừa ngắm trăng sao thì cũng không tệ, chẳng qua cái vị trí lúc này thực sự rất mất hứng.

- Tôi thấy cậu cười với anh ta mà, nếu hận nhau thì không nhìn nhau như vậy đâu.

Lỗi lúc này đã chuyển tư thế, một tay cậu vuốt vuốt tóc, một tay cậu chống lên tường, cậu cúi đầu khiến anh không biết khuôn mặt cậu đang biểu cảm ra sao.

Chỉ thấy cậu lạnh giọng đáp lại:

- Tất cả là diễn..

còn anh? Anh đang làm gì? Anh không làm theo kế hoạch.

Anh vẫn nhìn trăng, trăng sáng dịu dàng hơn mặt trời buổi trưa cả trăm lần, trăng rất sáng, nhưng cũng không đủ soi hết tâm tư một người.

- Tôi chơi đùa chút thôi mà.

Thú vị đó chứ.

Lỗi lại liếc mắt trừng anh, cậu không hiểu cái thú vui anh nói là gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!