Chương 24: Nụ Hôn – Cảnh Báo Có Cảnh Ấm

Lỗi cùng tất cả mọi người tản ra ai về phòng đó tắm rửa chuẩn bị dùng bữa, leo núi xong mà đi ngâm nước nóng thì tuyệt phết.

Cậu trở về phòng mặc kệ vị giám đốc kia tự sắp xếp vào sau.

Khi cậu đang tắm thì nghe tiếng bật cửa ra rồi tiếp sau đó là tiếng chốt cửa lại.

Ngồi trong bồn tắm, mắt vẫn nhắm nhưng miệng khẽ nhếch lên cười.

Để chờ xem xem anh định làm cái gì.

Mạc Toàn nhìn quanh phòng không thấy Lỗi đâu thì tiến thẳng về phía phòng tắm.

Khi anh mở cửa ra thì thấy lỗi đang ngâm mình trong bồn, đôi mắt khẽ nhắm, bờ mi không động đậy.

Một cánh tay đang gác trên bồn tắm, một tay đang gác lên đầu gối đang chống lên, cái tư thế nửa nằm nửa ngồi này đúng là muốn khiêu khích người ta.

Cổ họng Mạc Toàn bỗng nóng lên, anh muốn nhìn xem dưới làn nước kia có gì thú vị, chỉ tiếc bong bóng xà phòng che chắn hết rồi.

Khẽ kéo lỏng cà vạt xuống, anh chầm chậm tiến lại gần bồn tắm rồi ngồi lên cạnh bồn.

Bao nhiêu tức giận lúc vừa vào cửa bị nén lại, anh đưa tay vuốt mái tóc đang ướt nhẹp của cậu, ngón tay từ từ đưa xuống má chầm chầm kéo dần xuống yết hầu, ngón tay còn nghịch ngợm trêu đùa nơi nhô lên đó khiến cho cậu phải nhuốt vài ngụm nước bọt, yết hầu vì vậy mà chuyển động lên xuống một hồi.

Một loại cảm giác rất lạ đang đốt cháy cả hai khiến bản thân mỗi người đều nóng lên một hồi.

Rồi bỗng bàn tay anh mở ra nắm lấy chiếc cổ cao ấy, đôi mắt cậu vì vậy mà mới chậm chạp mở ra, tới bây giờ đôi mắt mới chịu nhìn người trước mắt.

Anh cũng khàn giọng mà lên tiếng:

- Cậu đây là đang tận hưởng cái gì? Không cần biết người đang vuốt v3 mình là ai mà cứ nhắm mắt tận hưởng.

Cậu nhìn anh, rồi mắt lại nhắm lại, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong bán nguyệt.

Anh không dám mangh tay, đúng là như vậy, mỗi lần cậu cười, dù là cười như nào, anh cũng đều bị mê hoặc.

- Vì tôi biết..

đó là anh.

Một câu nói, vậy mà lại làm cho anh dịu đi rất nhiều.

Cậu biết là anh cho nên mới để cho anh đụng chạm cậu, cậu nhận ra anh dù cho chẳng cần nhìn.

Anh vậy nhưng lại dễ thỏa mãn như thế, một chút an ủi lại đã khiến anh vui.

Khóe miệng anh cũng bất giác giương lên đôi chút, bàn tay vẫn giữ yên trên cổ, nhưng ngón cái khẽ động đậy cọ nhè nhẹ lên da cậu.

Cậu vừa ngứa, vừa nhột bản thân cũng khẽ rùng mình tê tê.

Nhưng chợt nhớ ra điều khiến anh không vui từ sáng tới giờ.

Anh cúi xuống gần sát mặt cậu.

- Cậu nói dối! Người cậu muốn gặp lại chẳng phải tôi.

Cậu mở mắt ra lần nữa, lần này đôi mắt mở to nhìn anh chằm chằm rồi khẽ nghiêng đầu sang một bên.

Giọng mang chút ý cười châm chọc:

- Bị anh phát hiện rồi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!