Anh không đủ dũng khí để tới công ty, anh sợ, sợ nhìn vào đôi mắt đó anh sẽ lại không kìm nổi lòng.
Cái cuộc sống của anh hai mươi tám năm qua vốn dĩ chỉ xoay quanh quỹ đạo của một người thừa kế XM, vì gặp cậu, quỹ đạo của anh có thêm một đểm dừng.
Nhưng đúng là tạo hóa luôn trêu người thì phải, duyên trời đúng là luôn tàn nhẫn.
Anh rất muốn nói rằng: Chuyện của thế hệ trước cứ để nó trôi qua đi, đừng làm thế hệ sau phải gánh chịu những hậu quả của người lớn nữa.
Nhưng nghĩ tới ánh mắt của mẹ khi đó, anh lại càng ghét sự ích kỷ của bản thân nhiều hơn.
Anh đã tự nhốt bản thân một ngày ở trong phòng, một ngày đó với anh cảm giác như dài cả thập kỉ.
Anh nghĩ lại từng chuyện, từng chuyện kể từ khi gặp Lỗi.
Sau mỗi câu chuyện anh đều cố gắng bọc gói lại gọn gàng rồi cất giấu nơi sâu nhất trong trái tim.
Từng chuyện từng chuyện, khi nghĩ tới anh lại không bất giác mà mỉm cười, đến tận ngày hôm qua, chuyện anh cùng cậu ấy đi bên cạnh nhau, dù chỉ là chỉ trỏ giới thiệu góc nọ góc kia của công ty thôi cũng khiến anh hạnh phúc như nào.
Nhưng, đó có lẽ lại là ký ức cuối cùng của anh về cậu ấy.
Anh buông thõng bản thân, ngồi vô hồn ở đó, ngồi thật lâu, thật lâu..
Ngày hôm sau đó, khi bản thân đã tạo ra vỏ đọc đủ kín, tâm tư tình cảm anh nghĩ anh giấu đủ chặt rồi, cuối cùng anh mới quyết định đi làm.
Khi hay tin Mạc Toàn đang tới công ty, Tùng Lâm đã cố ý chờ trước của tòa nhà.
Hơn một ngày qua, cậu đã tới rinh thự họ Mạc tìm anh nhưng anh từ chối gặp mặt, anh nói anh cần yên tĩnh.
Tùng Lâm hiểu Mạc Toàn hơn ai hết, khi anh ấy nói để anh ấy được yên tĩnh tức là đừng cố làm phiền, nếu không cậu sẽ chẳng còn cơ hội nhìn thấy anh nữa.
Cậu còn nhớ, khi họ lên mười tuổi, anh đã bởi vì sự ra đi của bà nội mà đau lòng đến mức nào.
Nhưng anh không muốn bất kỳ ai thấy anh yếu đuối, cho nên anh đã tự mình ở trong phòng điều chỉnh cảm xúc, đến ngày thứ hai anh ở trong đó, vì lo lắng anh có bất trắc mà cậu tự ý chạy vào phòng anh.
Khi ấy anh đang ngồi bất động, nhìn ra ngoài cửa sổ ngoài kia.
Cái sự yên lặng đến cô mịch, tiếng thở cũng chở lên khó khăn, dù gió cũng chẳng thể lọt qua nổi ấy khiến cậu không tự chủ mà đổ mồ hôi.
Cậu vừa bước thêm một bước thì anh vẫn quay lưng lại mà lên tiếng:
- Cho cậu ba giây, đi ra ngoài.
Âm thanh lạnh lẽo vang lên giống như giọng nói La Sát trong điện Diêm La vậy.
Cậu ngừng lại, xoay đầu ra ngoài mà không nói dù chỉ một từ.
Ngày thứ ba, anh bước ra khỏi phòng.
Dù không nói, nhưng cậu cảm nhận được, anh đối với thế giới này thêm một phần lạnh nhạt.
Từ đó về sau, mỗi khi anh cần điều chỉnh tâm trạng liền tự mình ở yên trong phòng không cho ai làm phiền tới, chẳng qua, thời gian điều chỉnh tâm trạng đã ngắn hơn, nếu khi bé cần tới ba ngày thì trưởng thành hơn đối chọi nhiều hơn với cuộc sống, và quá quen với việc dấu cảm xúc cho nên anh chỉ cần một ngày là có thể hoàn hảo điều chỉnh mọi thứ rồi.
Anh vừa bước xuống xe, Tùng Lâm không nói gì, chỉ yên lặng đợi, đợi khi anh đi ngang qua cậu, cậu vội bước theo sau, cậu nhận thấy, anh lại như trước đây, lại ban cho thế giới này vài phần lạnh lẽo.
Nhưng như vậy cũng có nghĩa là anh đã sắp xếp ổn thỏa tâm tư.
Cậu nghĩ nước đi này của cậu không sai, người đó chắc chắn sẽ sớm thôi bị đẩy ra khỏi trái tim anh.
Cậu nghĩ vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!