Chương 17: Kẻ Thù Của Kẻ Thù Chính Là Đồng Minh

Thời gian không gặp nhau, Lỗi không hề nhàn dỗi, cậu cũng điên cuồng moi móc mọi thông tin bất lợi để trả thù.

Nhưng mà đúng là gia tộc hiển hách nên có muốn điều ta cũng chẳng dễ dàng.

Nghe ngóng được chuyện xảy ra, cậu như mở cờ trong bụng, tự nhiên đến ông trời còn giúp cậu, có một kẻ là chó cùng đường rồi, cậu cho nó một lối thoát chắc chắn nó sẽ chạy theo đường đó ngay.

Cậu tìm tới Hoàng Long, không ngại tiết lộ bản thân có thù oán sâu nặng với gia đình Mạc Xuân Phong, thù gì thì cậu không nói, nhưng cậu đưa ra chứng cứ để Hoàng Long tin rằng người trước mắt cùng mục đích với ông ta.

Cậu cũng cho ông ta thấy tiềm lực của bản thân có thể giúp ông ta trả thù, để làm điều đó, Tuấn lại bị cậu mượn ra để diễu võ.

Đường đường một người đứng đầu một đảng ngầm, làm sao Hoàng Long có thể không ra sức mà bán víu.

Túm được cái phao này ông còn sợ không leo được lên bờ hay sao.

- Ông nói xem, Mạc Xuân Phong có điểm yếu gì hay không?

Hoàng Long ngồi ngẫm nghĩ rất lâu, anh trai của ông luôn khiến ông ghen tị, bởi vì ông ta quá hoàn hảo, luôn là tấm gương mà bố ông bắt ông học theo.

Chợt nhớ ra điều gì đó, ông ta vỗ mạnh hay tay vào nhau, sau đó biết mình đã quá tùy hứng mà nhỏ giọng lại nói với Lỗi:

- Tôi nhớ ra một điều, Xuân Phong, cái tên đó là một kẻ nhu nhược trong tình yêu.

Đến bây giờ vẫn thương xót mối tình đầu của mình.

Lỗi khựng lại, mối tình đầu ấy có phải là đang nói tới mẹ cậu hay không, cậu nheo mắt nhìn người trước mặt, hai đầu lông mày nhìu lại với nhay sắp thành một hàng.

- Tình đầu?

Hoàng Long vội vàng nói,

- Đúng vậy, là tình đầu, bà ta tuy bây giờ không còn trên đời này nữa, nhưng có một lần tôi nghe lén được ông ta nói chuyện với ai đó, ông ta muốn tìm đứa con của mối tình đầu để thay người đó chăm sóc nó.

Mày nhíu càng chặt, chăm sóc, tại sao?

Ông ta thấy có lỗi hay đó chỉ là cái cớ để ông ta tìm người mà diệt bằng sạch?

Thấy Lỗi như không tin, cái ánh mắt nghi hoặc đó, ông ta cuống lên giải thích:

- Trước đây, Xuân Phong có yêu một cô gái từ thời sinh viên, bà ta tên là..

tên là..

à đúng rồi, là Tố Uyên, phải, chính là Tố Uyên.

Nói đến đây, trái tim Lỗi như ngừng một nhịp, cậu nhìn ông ta, nhướn bên máy giả vờ hứng thú, thực chất cậu đang cố che giấy cảm xúc bản thân khi có người nhắc tới tên mẹ của mình.

- Rồi chuyện gì tiếp theo?

Thấy cậu hứng thú, Hoàng Long liếm môi cho ẩm ướt trơn tru rồi bắt đầu kể:

- Hai người họ yêu nhau đến khắc cốt ghi tâm, nhưng mà bố tôi không đồng ý, ông ấy nói gia đình họ không môn đăng hộ đối, cô ấy có về nhà tôi cũng chẳng giúp sức được gì cả, khi đó gia đình tôi thứ đang thiếu chính là hậu thuẫn, mà gia đình của Nguyễn Thu Lan mới là lựa chọn tốt nhất.

Để chặt đứt tình cảm của họ mà bố tôi đã làm rất nhiều chuyện, thậm chí còn ép gia đình cô ấy đến mức chẳng còn gì.

Anh trai tôi vì bảo vệ họ mà đồng ý yêu cầu của bố tôi.

Cuối cùng họ chai tay, Tố Uyên lấy một người tên Trần Gia Uy nào đó, còn anh trai tôi chết tâm, ông ta yên phận làm theo bố tôi sắp xếp.

Thế nhưng cách tầm 5 năm thì phải, bà ta vậy mà chết rồi, Tố Uyên đó, chết rồi, còn nghe nói là trầm cảm mà chết, cho nên ông ta đã khiến cho cái tên Gia Uy đó chết theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!