Editor: Cửu
Beta
-er: Yulmi2704
Bữa cơm ở nhà Giản Ngôn này quả thực vui vẻ, cửa của mẹ vợ qua được rồi, trong lòng Hạ Tu cũng ổn định lại, ngay cả lúc đi thăm Hạ Thần cũng không trưng cái mặt "thối
"như trước nữa. Sau khi Hạ Thần tỉnh lại thì hồi phục khá tốt, Hạ Cảnh Long và Triệu Dĩnh Phương thay nhau chăm sóc anh ta. Từ Oánh cũng xem như là vị hôn thê của anh ta, cho dù có tự nguyện hay không thì vẫn phải ở bệnh viện tỏ vẻ quan tâm."Mẹ tôi bảo dì trong nhà nấu canh rồi, anh uống chút đi.
"Cô ta đặt nồi canh lên bàn, nhìn Hạ Thần đang nửa nằm nửa nửa ngồi trên giường. Hà Thần nhàn nhạt cong môi, cười lạnh nói:"Cô không thấy tay tôi còn bó thạch cao à, tự uống canh sao được?"
Từ Oánh cau mày: "Thế không lẽ tôi phải đút cho anh à?"
"Đề nghị này không tệ đâu."
"Anh…" Từ Oánh mím môi, nuốt toàn bộ lời muốn nói vào bụng. Cô ta quay người, tức giận mở bình canh, múc một bát rồi đi tới ngồi cạnh Hạ Thần.
"Uống đi." Cô ta múc một thìa canh đưa đến miệng Hạ Thần. Hạ Thần trợn mắt nhìn: "Nóng vậy thì uống thế nào, cô thổi giúp tôi đi."
Từ Oánh tức điên, vứt cái thìa vào trong bát: "Hạ Thần, anh đừng có được voi đòi tiên nhé!"
Hạ Thần cười nói: "Cô cho là tôi muốn cô đút à, nhìn cô vụng về thế, tôi còn đang lo cô hất cả bát canh vào người tôi đấy."
"Hừ, tốt quá, vậy thì chờ mẹ anh đến đút cho anh nhé!
"Từ Oánh vừa nói liền cầm áo khoác đứng dậy đi ra ngoài, kết quả là vừa đi tới cửa đã gặp Hạ Tu. Anh không tới một mình mà đi cùng mới Giản Ngôn. Từ Oánh thấy cả hai cùng xuất hiện, sắc mặt liền thay đổi, cô ta xoay người trở về phòng, lần nữa quay về ngồi xuống ghế. Hạ Thần như có như không trào phúng nhìn cô ta:"Không phải cô phải muốn đi à, sao còn chưa đi thế?
"Từ Oanh mím môi không nói gì. Giản Ngôn và Hạ Tu tựa như không nhận ra được bầu không khí giữa hai người kia, sắc mặt bình tĩnh đi vào. Nhìn thấy bát canh đặt trên bàn, Hạ Tu khá là vui vẻ:"Anh đã bảo kiểu gì cũng có người nấu canh cho cậu ta rồi, em để anh uống canh em nấu đi."
Hạ Thần theo bản năng nhìn tay Giản Ngôn một cái, thấy trên tay cô đang xách bình canh, lập tức nói:
"Dựa vào cái gì chứ? Đây là canh cô ấy nấu cho bệnh nhân, ngay cả khẩu phần của bệnh nhân mà anh cũng phải cướp hả?"
Hạ Tu đáp: "Nhiều canh như thế cậu cũng chẳng uống hết được, việc gì phải lãng phí lương thực."
"Trưa tôi uống không hết thì buổi chiều tôi uống tiếp, việc gì phải cho anh hưởng?"
Giản Ngôn lập tức giảng hòa: "Anh đừng nghe anh ấy nói lung tung, canh này tôi nấu cho anh, tôi để ở đây, buổi tối cho anh uống sau."
Cô nói xong trợn mắt lườm Hạ Tu, đặt bình canh xuống nhìn Hạ Thần hỏi: "Hôm nay anh cảm thấy thế nào?"
Hạ Thần còn chưa trả lời Hạ Tu liền nói:
"Nhìn cậu ta khỏe mạnh như hổ giành ăn với anh thế kia cũng biết là hồi phục rất tốt ròi. Cái gọi là kẻ gây họa sống ngàn năm đúng là không sai chút nào."
Hạ Thần cau mày nhìn anh: "Hạ Tu, có phải anh tới thăm bệnh không thế?"
"Đúng thế đấy, tôi đặc biệt tới đây để ngắm dáng vẻ chật vật của cậu đấy.
"Hạ Tu nói xong còn đặc biệt liếc từ cái cổ thạch cao đến cánh tay phải của anh ta. Hạ Thần:"…
"Nếu không phải bây giờ anh ta không tiện hành động thì anh ta chắc chắn sẽ nhảy lên đập chết anh rồi. Anh ta hít sâu một hơi, trưng ra một nụ cười, nói:"Tôi nghe nói lúc tôi phẫu thuật anh còn hiến máu, không nhận ra anh cũng quan tâm tôi thế cơ đấy."
Hạ Tu đáp: "Cậu đừng hiểu nhầm, tôi đây là hiến cho kho máu, không phải cho cậu, năm nào tôi cũng hiến máu cả."
"Ừ ừ."
Chân mày Giản Ngôn giật giật, một lần nữa bước ra giải quyết chiến trận: "Đây là canh xương bí truyền của mẹ tôi, tôi ninh một đêm rồi, anh có muốn thử không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!