Editor: Cửu
Beta
-er: Yulmi2704
Mọi người nghe xong câu này đều thở phào nhẹ nhõm, Hạ Thần được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Triệu Dĩnh Phương muốn xông đến xem anh ta thế nào nhưng bị y tá ngăn lại.
Bác sĩ nói: "Bệnh nhân hiện vẫn còn trong trạng thái hôn mê, cần phải quan sát thêm.
"Hạ Thần nhanh chóng được đẩy đi, tuy chưa nhìn kĩ được nhưng tảng đá đè trong lòng cũng rơi xuống được rồi, giờ Triệu Dĩnh Phương mới thấy hai chân nhũn cả ra. Hạ Cảnh Long đỡ lấy bà ta, nói:"Dù sao Thần cũng thoát khỏi cơn nguy kịch rồi, bà trở về nhà nghỉ ngơi một lát đi."
Triệu Dĩnh Phương vẫn không chịu đi: "Không đi, tôi muốn ở lại trông nom."
"Bà ở lại đây trông thằng bé thì nó nhanh tỉnh lại hơn à? Nếu bà té xỉu thì thử hỏi nhân viên y tế chăm sóc bà trước hay Thần trước?
"Triệu Dĩnh Phương mím môi, hơi xiêu lòng. Hạ Cảnh Long nói tiếp:"Mới sáng ra bà đã chạy tới bệnh viện, còn khóc lâu như thế, lại chẳng ăn cơm nữa, bà đi về trước, tôi ở đây trông là được rồi.
"Ông vừa nói vừa dặn dì giúp việc đưa Triệu Dĩnh Phương về. Triệu Dĩnh Phương không từ chối nữa, không yên lòng quay đầu bước đi. Hạ Tu nhìn Giản Ngôn một chút, cũng bảo cô:"Em về trước đi.
"Bọn họ vừa mới trở về từ Pháp, vốn là đang bị lệch múi giờ, cuối cùng bận bịu tới tận giờ, chưa ai được chợp mắt. Giản Ngôn:"Không sao, trước kia em cũng thường làm việc suốt đêm mà."
Hạ Tu cau mày: "Trước là trước, giờ là giờ, sau này anh cũng không cho phép em thức suốt đêm làm việc nữa đâu."
"…" Cô cảm thấy Hạ đại công tử quả là tổng giám đốc đúng nghĩa, tầm quản lý cũng rộng thật.
"Hơn nữa hôm nay cũng đã 30 rồi, dù sao em cũng phải về ăn tết cùng mẹ em chứ?
"Hạ Tu nói thêm. Anh nói như vậy làm Giản Ngôn không biết làm gì khác ngoài thở dài:"Thế em về trước, mai em lại đến gặp anh."
"Ừ, anh đưa em xuống."
Hạ Tu nói xong bèn giúp cô xách đồ đi xuống tầng, còn Giản Ngôn quay lại chào hỏi Hạ Cảnh Long vài tiếng: "Chú Hạ, cháu về trước đây ạ."
"Ừ, hôm nay cháu cực khổ rồi.
"Chân mày Hạ Tu giật giật, không nói gì. Hạ Tu gọi giúp cô một chiếc taxi ở dưới lầu, báo địa chỉ cho tài xế, nhìn xe chạy xa mới trở lại bệnh viện. Giản Ngôn ngồi trên xe ngáp một cái, mở điện thoại lên xem tin nhắn. Lâm Trân gửi cho cô mấy tin hầu như đều là hỏi xem cô về chưa, có mua đồ hộ họ không. Giản Ngôn nhếch mép cười, đáp trả cô ấy bằng một câu"Hôm nào đến phòng làm việc rồi đưa." Tin nhắn vừa được gửi đi thì mẹ Giản Ngôn gọi tới, cô vội vàng nhận máy: "Alo mẹ, có chuyện gì ạ?"
Mẹ Giản Ngôn nói: "Không phải con bảo hôm nay về à? Đến chưa?"
"Con về từ sáng cơ, nhưng vì em trai giám đốc bị tai nạn xe, vừa mới phẫu thuật xong, con vừa mới ra khỏi viện.
"Cô chưa kể chuyện Hạ Tu cho mẹ, ban đầu định đến Tết rồi đưa anh về ra mắt luôn, có điều Hạ Thần lại xảy ra chuyện như thế, e là phải trì hoãn mất mấy ngày. Mẹ Giản Ngôn sợ hết hồn:"Xảy ra tai nạn xe hả? Có nghiêm trọng không? Không phải là vụ ở trong bản tin chứ?
"Sáng nay có vụ tai nạn xe nghiêm trọng, ti vi cứ phát đi phát lại tin đó mãi, mẹ Giản Ngôn đương nhiên cũng biết. Giản Ngôn:"Hiện tại thì không có chuyện gì cả, nhưng mà chưa tỉnh lại."
"Ừ, không sao là tốt rồi, khoảng lúc nào thì con tới?"
Giản Ngôn tính toán thời gian một chút, nói: "Chắc nửa tiếng nữa ạ."
"Ừ, mẹ ở nhà chờ con."
Bên này Giản Ngôn cùng mẹ nói chuyện hòa hợp, phía bên kia Hạ Cảnh Long cùng Hạ Tu ở ngoài phòng bệnh vẫn duy trì trạng thái im lặng không nói.
Hạ Cảnh Long nhìn Hạ Tu đang ngồi bên cạnh, dường như đang tìm đề tài để nói chuyện cùng anh, nhưng vừa định mở miệng thì Hạ Tu đã đứng dậy đi qua một bên gọi điện thoại.
Dì Giang từ trước đến nay đều một thân một mình nên Tết nào Hạ Tu cũng sang đó cùng bà, dù sao nhà họ Hạ thiếu đi anh cũng chẳng ảnh hưởng gì cả. Có điều hôm nay chắc sẽ phải ở lại bệnh viện, cho nên anh phải gọi điện báo cho dì Giang.
"Hạ Tu à, con đi Pháp về rồi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!