Editor: Cửu
Beta
-er: Yulmi2704
Miệng Hạ Tu tuy nói ra những lời tâm tình nhưng tay anh vẫn tiếp tục thái thức ăn như cũ. Trước khi anh tới, Giản Ngôn và dì Giang đã gần hoàn tất việc chuẩn bị rồi, nên anh cũng chỉ cần thái hai món thôi, lúc sau mọi người liền được ăn món lẩu thơm phức.
Một bữa ăn mọi người đều vui vẻ hòa thuận, nhất là dì Giang, bà nói thời gian tới sẽ cố hết sức học làm bánh, lần sau sẽ mời họ tới ăn bánh ngọt.
Ăn lẩu xong Giản Ngôn và Hạ Tu lại phải đi làm tiếp, dì Giang cũng không níu họ lại nữa. Giản Ngôn thấy một bàn đầy chén đĩa, vốn muốn ở lại giúp bà dọn dẹp lại bị dì Giang từ chối: "Không cần đâu, để đó lát dì dọn là được rồi, con xuống đi cùng với Hạ Tu đi."
Giản Ngôn nghĩ một chút rồi nói: "Vậy bọn con đi trước, hôm sau lại đến thăm dì."
"Thế thì tốt quá, con thích ăn kiểu bánh ngọt nào, hôm sau dì làm cho con."
Giản Ngôn cười nói: "Chỉ cần dì Giang làm thì con đều thích ăn cả."
Dì Giang cười, đuôi mắt cong cong: "Miệng con bé này dẻo quá."
Hạ Tu nãy giờ bị coi là không khí cuối cùng cũng phải lên tiếng: "Cô ấy chẳng qua là thích ăn thôi, không kén chọn."
Giản Ngôn: "…"
Cô trợn mắt nhìn Hạ Tu, anh thức thời tránh ánh mắt của cô, nhìn dì Giang: "Hay là dì làm bánh Red Velvet đi, cô ấy thích ăn.
"Anh chưa quên cái bánh bị trả lại lúc trước đâu. Dì Giang nói đồng ý, sau đó hai người cùng đi xuống lầu, Giản Ngôn hỏi anh:"Nói mới nhớ, cái bánh Red Velvet kia cuối cùng thế nào?"
Hạ Tu đáp: "Lúc ấy anh ăn cả luôn."
Nói xong còn đặc biệt tiếc nuối mà nhìn cô: "Bánh Giáng Sinh số lượng có hạn mà em còn chưa được ăn, thật tiếc, chỉ có thể chờ đến lần sau thôi."
Giản Ngôn: "…
"Hờ, nói hay thật. Cô không khách khí đánh Hạ Tu một cái, Hạ Tu dù bị đánh nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, người ta bảo đánh là thương mắng là yêu mà:"Lát nữa em về nhà luôn à?"
"Ừ, sắp đến kỳ hạn nộp bản thảo rồi mà em còn chưa vẽ xong nữa. Còn anh đi đâu, về bách hóa Tinh Quang à?"
Hạ Tu đáp: "Anh đến sân bay."
"Sân bay hả?" Giản Ngôn nhìn anh nghi ngờ, "Anh đến sân bay làm gì thế, đi công tác à?
"Bách hóa Tinh Quang có chi nhánh ở hầu như tất cả các thành phố lớn trong nước, Hạ Tu là tổng giám đốc nên sẽ luôn phải đi công tác hết nơi này đến nơi nọ, điều này cô hiểu. Hạ Tu lại nói:"Không phải, lần này anh đi đón người." Nói xong còn mập mờ nhìn Giản Ngôn, "Bây giờ anh tuyệt không cam lòng đi công tác đâu."
"…" Giản Ngôn bắt đầu muốn cầm túi đập anh rồi, "Sao em cảm giác như anh càng ngày càng không đứng đắn thế?"
Hạ Tu đáp: "Anh chỉ không đứng đắn lúc ở cùng em thôi."
"… Thế anh đi đón ai?
"Cô quyết định chuyển đề tài. Hạ Tu phun ra một cái tên nước ngoài:"Samuel."
Giản Ngôn sửng sốt một chút: "Chắc không phải là nhà thiết kế khăn lụa nổi tiếng kia chứ?"
Hạ Tu gật đầu: "Không sai, lần này anh mời cậu ta tới vì bộ sưu tập khăn lụa được lên kế hoạch mấy tháng trước."
Giản Ngôn tò mò: "Bộ sưu tập khăn lụa?"
"Ừ, có thể nói khăn lụa là một phụ kiện không thể thiếu cho trang phục xuân thu, nó không những có thể thắt ở cổ, còn có thể làm dây cột tóc, đồ trang trí túi xách hoặc làm điểm nhấn ở eo. Tuy chỉ thêm một chiếc khăn lụa, cũng có thể làm cho bộ trang phục trên người em nhìn rực rỡ hơn hẳn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!