Chương 2: Bách hóa tinh quang

Editor: Yulmi2704

Giản Ngôn luôn bất ngờ nghĩ ra những ý nghĩ kỳ lạ, Lâm Trân vốn tưởng rằng mình đã sớm luyện thành tâm lý vững vàng, nhưng lần này cũng phải bối rối: "Gì cơ?"

Giản Ngôn lặp lại lần nữa: "Em phải đến bách hóa Tinh Quang bán quần áo".

"Bán quần áo hay là mua quần áo?"

"Bán quần áo, bán quần áo, bán quần áo. Lâm Trân:…"

Cuối cùng cô cũng tin, Giản Ngôn nói là đi bán quần áo.

"Có bệnh sao". Cô cảm thấy mình đã không thể nào hiểu được ý nghĩ của Giản Ngôn: "Em có thể cho chị biết tại sao lại đến chỗ đó bán quần áo không?

"Chẳng lẽ là vì để đến gần Hạ đại công tử? Không phải con bé dị ứng với đàn ông sao! Giản Ngôn:"Không phải lần trước em đã nói với chị rồi sao, tác phẩm mới lần này em muốn vẽ nhân vật chính là nhân viên bán quần áo trong bách hóa".

"Đã từng nói

". Lâm Trân gật đầu một cái, Giản Ngôn đều liên quan đến truyện tranh và quần áo, vai chính bộ đầu tiên là nhà thiết kế thời trang, bộ thứ hai là người mẫu, bộ thứ ba… vai chính là nhân viên bán quần áo, cũng không có gì là không đúng."Vậy nên em quyết định sẽ đến hiện trường để lấy tư liệu".

"…" Cuối cùng Lâm Trân cũng kết nối được với sóng não của Giản Ngôn: "Muốn lấy tư liệu thì chỉ cần tìm hai nhân viên trong cửa hàng để phỏng vấn là được, có cân phải tự mình bán không?"

Đôi mắt đen láy của Giản Ngôn chăm chú nhìn cô, Lâm Trân ho khan, nói: "Ý chị nói là bán quần áo. Giản Ngôn:Đương nhiên là cần. Cảm nhận của mỗi một người đối với các sự việc khác nhau là khác nhau, lấy từ cảm nhận của người khác so với tự mình cảm nhận sao có thể giống nhau?"

Cô vừa nói vừa làm bộ vô cùng nắm chắc, Lâm Trân suýt chút nữa đã tin: "Được rồi, coi như em muốn đi bán quần áo, nhưng bách hóa Tinh Quang là công ty lớn như vậy, em nói muốn vào là có thể vào ngay sao?"

"À, nhắc tới cũng thật khéo, quản lý nhân sự của bọn họ học chung trường đại học với em, cô ấy nói đúng lúc cuối năm là thời điểm bận rộn, có thể để em vào làm

". … Những chuyện này đã xảy ra từ lúc nào? Lâm Trân ổn định tinh thần, tiếp tục khuyên cô:"Nhưng em có thể bán quần áo sao? Đừng gài bẫy người học chung trường!"

Giản Ngôn kiêu ngạo vỗ ngực một cái: "Chuyện này chị cứ yên tâm, sau khi em đi rồi thì danh hiệu vua bán hàng sẽ phải chuyển cho người khác thôi, ha ha ha. Lâm Trân:…"

Vui quá mà.

"Được rồi, dù sao chị đã nói cho em nghỉ một tháng rồi, em thích làm gì thì làm cái đó đi". Lâm Trân xỏ chân vào giày cao gót, mở cửa đi về.

Giản Ngôn ngáp một cái, ném hộp sữa trong tay vào thùng rác, lên lầu ngủ.

Cô đã hẹn với bạn cùng trường thời gian đến làm việc, là hai ngày sau. Đến ngày hẹn, cô dậy thật sớm, chân trần bước trên thảm lông, bước đến phòng để đồ chọn quần áo.

Nếu là nhân viên bán hàng thì không thể thường xuyên mặc quần áo đắt tiền. Giản Ngôn đóng tủ quần áo trước mặt lại, xoay người mở tủ quần áo sau lưng ra. Trong tủ này đều là quần áo giá cả thấp hơn một chút, nhưng cũng phải hơn một ngàn.

Cô chọn một chiếc áo sơ mi tay phồng trẻ trung, một chiếc váy liền màu đen bằng da không có tay, cuối cùng đi kèm là một chiếc áo khoác dài màu tối có thêu hoa.

Đứng trước gương nhìn ngắm bản thân một lát, Giản Ngôn vén mái tóc dài ra sau lưng, nhìn giống như tùy ý buông xõa. Trang điểm xong, cô xuống lầu ăn sáng, sau đó xách túi ra cửa.

Lúc đi tới bãi đỗ xe cô hơi do dự, lái xe đi bán quần áo, có phải quá khoe khoang rồi không? Nhưng nếu không lái xe thì sẽ phải chen chúc trong tàu điện ngầm…

Nghĩ đến cảnh tượng người đi lại tấp nập ở bến tàu điện ngầm, cô khẽ nhíu mày một cái, vẫn mở cửa xe. Cô mua để không phải đi bộ, cũng không phải hãng xe sang gì, có lẽ không sao.

Bách hóa Tinh Quang nằm trong khu vực phồn hoa nhất thành phố A, xe cộ qua lại tấp nập, nối dài không dứt là quang cảnh thường thấy ở nơi này. Giản Ngôn đến nơi, tìm chỗ đỗ xe trước, sau đó dựa theo địa chỉ mà bạn cùng trường gửi tìm được bộ phận nhân sự.

Cô khẽ gõ cửa hai cái, người bên trong nói cô đi vào.

Giản Ngôn đẩy cửa ra liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ: "Chu Văn Văn!"

Cô gọi một tiếng, người được gọi là Chu Văn Văn ngẩng đầu lên, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Ông trời của tôi, đây không phải là Giản đại mỹ nữ sao, nhìn cậu càng ngày càng xinh!

"Giản Ngôn giả bộ đắc ý, vui vẻ nhận lời khen từ người bạn cũ. Chu Văn Văn đứng lên khỏi bàn làm việc, cẩn thận quan sát cô:"Lăn lộn mấy năm trông cậu cũng không tệ lắm

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!