Chương 41: (Vô Đề)

Nó cầm những túi đồ trên tay rồi bỏ chạy ra bên ngoài, Yun đi phía sau nó. Mở cửa ra, ngoài trời đang mưa rất to.

– Mưa lớn hơn rồi! – Nó lẩm bẩm

– Từ đây về nhà cũng không xa lắm! – Yun đứng phía sau nó nói

– Giờ làm sao? – Nó quay lại nhìn Yun

– Không về thì không được, em ngồi cho chắc vào! – Yun nói rồi bước ra xe

Nó loay hoay khoá cửa lại cẩn thận, chạy nhanh về phía Yun nhưng bất cẩn nên trượt chân té xuống đường!

– Á – Nó la lên

– Aissss!

Có thế mà cũng té, đứng lên nhanh nào! – Yun bước tới đỡ nó dậy

– Chảy máu rồi! – Nó nhìn vào bàn tay và đầu gối

– Nhanh lên, tôi đưa em về gấp! – Yun hấp tấp

– Á á, từ từ! – Nó bị Yun kéo

Leo lên xe, nó để túi đồ ở giữa nó và Yun. Yun quay lại nhìn:

– Nếu em không ôm tôi thì té ráng chịu! – Yun nói

– Anh chạy đi, mưa ngày càng lớn kìa – Nó nói

Cơn mưa như trút hết nỗi buồn xuống, những cơn gió lạnh lẽo thổi mạnh qua, giờ đã hơn 10g đêm rồi. Con đường chỉ còn những cây đèn, chẳng có ai dám ra đường cả. Áo len nó tặng Yun cũng ướt cả rồi, biết thế nó không đưa ==! Tay chân nó bắt đầu trắng bệch lại, chẳng có tí máu.

Ngoài trời hiện giờ rất lạnh!

– Ngồi cho chắc vào! – Yun quay lại nói

Yun vặn ga phóng đi khiến nó không kịp phản ứng liền ôm lấy Yun

– Thấy chưa tôi nói em rồi! – Yun vừa chạy vừa nói

– Anh chạy nhanh đi, mưa kiểu này là bão rồi! – Nó nhắm tít mắt lại

Giờ này cũng đã khuya lại còn mưa lớn nên đường vắng người, Yun phóng xe với tốc độ nhanh nhất có thể. Nó cảm nhận được người Yun đang càng lúc càng lạnh và nó cũng vậy. Trong màn mưa nặng hạt và cơn gió mùa đông, chiếc xe với tốc độ còn hơn cả quái xế như xé toạc con đường.

Khoảng 20 phút sau, Yun và nó đã tới nhà. Nó buông Yun ra nhìn vào ngôi nhà. Nó có cảm giác những người trong đó khinh thường nó, ghét bỏ nó và xa lánh! Dù đã nói là tin Yun nhưng nó nhớ lại khuôn mặt lạnh của anh và Key, cảm giác lúc đó ám ảnh nó.

Yun chạy xe vào sân, nó cuối mặt xuống để cơn mưa kia trút hết nước vào mái tóc bạch kim ướt sũng đó. Yun bước xuống xe quay lại nhìn nó:

– Em làm sao vậy? – Yun hỏi

– * lắc đầu *

– Vào trong thôi, người em ướt còn hơn mèo mắc mưa nữa, thay đồ nhanh để khỏi bệnh – Yun nói

Nó leo xuống xe, tay cầm chặt những túi đồ bằng giấy đã ướt, có lẽ những món đồ bên trong cũng ướt cả rồi. Yun kéo tay nó vào trong, bước chân nó ngày càng nặng nề. Yun mở cửa bước vào, người của 2 đứa nó ướt như chuột lột! Bước vào tới phòng khách, mọi người đều đã ngồi ở đó.

Nó cuối mặt xuống, chỉ dám đưa mắt quan sát!

– Như, mày bỏ đi đâu vậy hả? – Ngọc chạy tới ôm chầm lấy nó

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!