Chương 8: Làm ơn nghe tôi giải thích.

[Hai người này sao lại mạnh thế?!]

[Mạnh đến mức không thể tin nổi phải không?]

[Tôi biết Tiểu Trì chơi giỏi nhưng không ngờ lại đỉnh như vậy ấy??]

[Ối trời, đây chính là sức mạnh của hai người kết hợp sao? Hai người nhanh đi đánh chiến trường đi!]

Bình luận tràn ngập, nhưng Trì Chân không có thời gian để chú ý.

Việc đối phó với sự vây công của mười mấy người không dễ dàng như vẻ ngoài, huống chi lại có ba bốn healer bên đó . Những healer không cần làm gì nhiều, chỉ cần sử dụng một vài phép chữa nhóm, máu của đối phương lại đầy lên.

Quan trọng nhất là, họ còn phải đánh boss.

Thực ra, nếu theo phong cách thường thấy của Trì Chân thì cậu đã bỏ mặc boss và chạy từ lâu rồi.

Nhưng hôm nay lại có Vô Tẫn Thời, và Vô Tẫn Thời có vẻ không có ý định bỏ qua boss.

Trì Chân suy nghĩ, sừng của Tranh có lẽ là một trong những nguyên liệu quan trọng để nâng cấp thần khí. Tỷ lệ xuất hiện của Tranh rất thấp, và tỷ lệ rơi sừng còn thấp hơn, Vô Tẫn Thời có lẽ đã chờ đợi lâu lắm mới có được cơ hội này.

Nhưng Vô Tẫn Thời thật sự rất mạnh.

Anh biết trong số mười mấy người ai yếu ai mạnh, tránh được các đòn của cao thủ, chỉ chọn những điểm yếu của đội để tấn công. Sau vài lần, Trì Chân dần dần hiểu được ám hiệu của anh, sẽ cùng anh ra đòn, làm cho mục tiêu bị khống chế, choáng, yếu, nhiễm độc...

Sau đó, Vô Tẫn Thời ra hai đòn, đối phương lập tức ngã xuống.

Còn Tranh bên cạnh thi thoảng lại ra đòn tấn công diện rộng, những người không kịp né đều phải chịu một đợt sát thương. Vô Tẫn Thời thậm chí còn dẫn boss vào giữa đám đông, để boss tấn công bằng chiêu thức không phân biệt, chẳng bao lâu sau đã tiêu diệt một nửa đội của Độc Bá Thương Khung.

Những người trong đội Độc Bá Thương Khung tức giận mà gục xuống đất, liên tục gõ bàn phím, cơn thịnh nộ như sắp bùng phát.

Tất cả các loại mắng chửi, chê bai, nói xấu... đầy rẫy trong không khí.

Và Vô Tẫn Thời, đối diện với cả màn sỉ nhục, chỉ trả lời một chữ.

[Phụ cận] Vô Tẫn Thời: Gà.

Những người nằm trên đất muốn hộc cả máu, hai người trong số họ đã chọn điểm hồi sinh, quyết định quay lại chiến trường để rửa hận.

Điểm hồi sinh của núi Cô Quán rất xa, quay lại còn phải leo lại núi, mất rất nhiều thời gian.

Vô Tẫn Thời nhận ra điều này, biết họ không thể liên tục hồi sinh và chiến đấu như vậy, vì vậy ra tay nhanh chóng và mạnh mẽ.

[Phụ cận] Ám Dục: Vô Tẫn Thời, anh thật sự muốn chống lại Độc Bá Thương Khung chúng tôi à?

[Phụ cận] Vô Tận Thời: ...

Trì Chân cảm thấy mình đã hiểu được vẻ im lặng trong chuỗi ba dấu chấm của Vô Tẫn Thời kia: sự bất lực trước những lời vô lý và không muốn phí lời giải thích.

"Chính Độc Bá Thương Khung mấy người là kẻ đánh trước, giờ lại quay lại bảo Vô Tẫn Thời không hợp tác với mấy người?" Trì Chân than phiền, "Logic kiểu gì vậy?"

[PVP,  logic kiểu học sinh tiểu học.]

[Đôi khi tôi thực sự ngưỡng mộ một số người chơi PVP, cảm giác ngây ngô và tự tin của họ, nếu không có họ, tôi chơi game chẳng có cảm giác nhập vai như thế này!]

[PVP đụng chạm gì mấy người? Nếu không biết chơi PVE thì đừng có khoe khoang hạ thấp người khác.]

[... Chơi PVP mà còn tỏ ra mình giỏi?]

[Không phục thì lên đấu trường PK thử xem, mấy người chơi PVE chỉ biết đứng yên đánh boss, không biết kỹ thuật ra sao đâu.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!