Lộ Đức Duy Hi cùng Y Mạn chậm trễ chút thời gian ở chỗ vách đá nên bị Lạc Phi cùng Mạc Hàm bỏ lại phía sau.
Lộ Đức Duy Hi gia tăng tốc độ muốn đuổi kịp hai người, Y Mạn thì không hề sốt ruột, bởi vì anh càng muốn được ở riêng với Lộ Đức Duy Hi, bảo trì khoảng cách với nhóm Lạc Phi mới tốt.
Lúc này, Lạc Phi cùng Mạc Hàm đã đi tới lưng chừng núi, xuất hiện trước mắt là một đoạn vực sâu.
Nơi này có một con đường xiêu vẹo, độ dốc không tính là quá khó, thế nhưng mấu chốt là một bên đường dựa vào vách núi, một bên là vực sâu.
Vực sâu không thấy đáy, nhặt một viên đá ném xuống căn bản không nghe thấy tiếng vọng, người mắc chứng sợ độ cao chỉ cần liếc mắt một cái đã nhũn chân. Huống chi đoạn đường này gập ghềnh không hề bằng phẳng, chỉ cần không chú ý trượt chân một cái rất có thể sẽ rớt xuống vực tan xương nát thịt.
Muốn vượt qua đoạn đường này, các vị tiền bối đi trước đã đúc kết ra kinh nghiệm—
- dựa lưng vào vách đá chầm chầm đi ngang tới trước, tốt nhất là dùng móc ngược cố định vào vách đá, đầu kia cố định phần eo để tránh trường hợp sơ ý ngã xuống vực.
Mạc Hàm làm tốt công tác chuẩn bị, lưng kề sát vào vách đá, bắt đầu thong thả di động.
Lạc Phi đi theo phía sau, bất quá cậu không sử dụng dây thừng, đeo ba lô lên trước ngực, lưng dán sát vách đá từng bước di chuyển.
Dưới chân là vực sâu sâu không thấy đáy, không thi thố cố định rất có thể sẽ ngã xuống.
Mạc Hàm nhìn Lạc Phi nói: "Cậu như vậy rất nguy hiểm."
"Không sao, lúc đặc huấn tụi em từng phải vượt qua cầu độc mộc, so với thế này còn nguy hiểm hơn nhiều."
Mạc Hàm nhíu mày: "Phòng ngừa vạn nhất thì tốt hơn."
Lạc Phi nghiêng đầu nhìn Mạc Hàm, mỉm cười: "Anh lo lắng cho em à?"
"…"
Lười trả lời đối phương, Mạc Hàm liền nhắm mắt lại, một lần nữa chuyên tâm nghiêng đầu nhìn con đường phía trước.
Kỳ thực nếu xem nhẹ vực sâu dưới chân, cứ nghĩ là đoạn đường bình thường thì cũng không quá đáng sợ.
Lưng dựa vào vách đá, thong thả di chuyển cước bộ, chỉ cần đảm mỗi bước chân vững vàng sẽ không lo bị ngã xuống. Phần lớn người gặp chuyện khi băng qua đoạn đường này kỳ thực đều vì tố chất tâm lý không vững, nhìn thấy vực sâu hai chân liền nhũn ra, càng nghĩ càng sợ, tâm lý bối rối như vậy sảy chân rất dễ phát sinh.
Tố chất tâm lý của Mạc Hàm rất mạnh, chỉ cần nhắm mắt lại điều chỉnh vài giây liền có thể hoàn toàn xem nhẹ vực sâu dưới chân, dồn hết lực chú ý vào bước chân, chậm rãi tiến tới.
Nhìn Mạc Hàm vững vàng di chuyển tới một khoảng, Lạc Phi cũng thở phào một hơi.
Đối với Lạc Phi mà nói, loại khảo nghiệm này không tính là gì, trong chương trình đặc huấn có một hạng mục là sinh tồn dã ngoại, cây cầu độc mộc cần phải vuột qua khi đó được tạo thành từ một thân cây, nó chỉ đủ to để chân người trưởng thành đặt lên, so với con đường này còn chật hẹp hơn. Bên dưới cầu tuy không phải là vực sâu nhưng cũng là thác nước chảy siết, ngã xuống cũng sẽ bị thương nặng.
Bọn họ phải vượt qua tâm lý sợ hãi, nghĩ dưới chân là đất bằng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, bảo trì cân bằng, phải như vậy mới có thể vượt qua.
Con đường này sau lưng còn có vách núi làm điểm tựa, làm người ta có cảm giác an toàn, so với cây cầu độc mộc kia đơn giản hơn nhiều.
Lạc Phi nhanh chóng đuổi theo Mạc Hàm, hai người đang thi đấu nhưng Lạc Phi không muốn vượt qua, dù sao thì an toàn của Mạc Hàm vẫn quan trọng hơn việc thắng thua rất nhiều. Vì thế Lạc Phi mới chọn lựa đi ở phía sau, đảm bảo Mạc Hàm có thể thuận lợi thông qua đoạn đường này.
Đoạn đường băng qua vực sâu này kéo dài khoảng một km, hai người thong thả tiến tới, đại khái mất khoảng nửa tiếng.
Mạc Hàm thở phào một hơi, suốt nửa tiếng này tinh thần anh vẫn luôn căng cứng, băng qua vực sâu không hao phí nhiều sức lực nhưng tinh thần thì có chút mệt mỏi. Vươn tay xoa xoa mi tâm, quay đầu nhịn lại vực sâu không đáy mình vừa băng qua, thật sự vẫn có chút sợ hãi.
Lạc Phi cũng đi tới, từ ba lô lấy ra một lọ nước đưa cho Mạc Hàm, mỉm cười nói: "Uống miếng nước đi."
Mạc Hàm ngồi xuống tảng đá bên cạnh, nhận lấy uống ngụm nước: "Không phải chúng ta đang thi đấu à? Tôi tạm thời không muốn đi tiếp, cậu có thể nhân cơ hội này vượt lên trước."
Lạc Phi cười nói: "Không sao, tới đoạn cuối em sẽ vượt qua anh. Giờ tạm thời nghỉ ngơi đi, bổ sung chút thể lực."
Lạc Phi lại từ ba lô lấy ra một hộp thức ăn, có thịt bò đóng hộp cùng bánh khô quân dụng, còn có hoa quả để bổ sung vitamin, hiển nhiên Lạc Phi đã học rất tốt tri thức sinh tồn dã ngoại, những thứ chuẩn bị đều có thể dễ dàng mang theo, hơn nữa còn có thể nhanh chóng bổ sung thể lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!